Lão tổ Hoàng Thất đang nói chuyện cùng hai cao thủ Đại Thừa kỳ, lúc này lão tức giận lên tiếng nói:
- Các người đừng ép người quá đáng!
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên lên tiếng:
- Ép người quá đáng? Đây không phải là giao dịch thông thường, ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Lão tổ Hoàng Thất liên tục chửi rủa:
- Khốn kiếp, thế gia các ngươi đây là muốn nô dịch bọn ta.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên bấy giờ mới lên tiếng:
- Đây không phải là nô dịch, chỉ là thế lực phụ thuộc, nào có nô dịch chư hầu như các ngươi chứ.
Lão tổ Hoàng Thất lớn tiếng nói:
- Nói thì hay lắm, nhưng khác gì với chư hầu.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên cáu gắt nói:
- Này, ngươi khinh thường Liệt thế gia Tây Vực chúng ta quá rồi đấy.
Được thì nói một câu, không được thì nói một câu, nhiễu sự.
Hừ!
Lão tổ Hoàng Thất trầm ngâm một giây lát rồi nói:
- Hừ, hy vọng các ngươi nói được làm được.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên khinh khỉnh nói:
- Hắn chỉ có 2 cao thủ cảnh giới Đại Thừa kỳ, chúng ta tính cả ngươi là 3 người, ngươi sợ cái gì chứ.
Chỉ hy vọng ngươi cầm chân tên Tần Vũ để chúng ta có thời gian hạ con Giao Long kia cùng với con nhóc bên cạnh hắn.
Lão tổ Hoàng Thất cười lớn nói:
- Chỉ là một cái Luyện Hư kỳ nhỏ nhoi, ỷ vào bảo vật mà thôi, ta vẫn tự tin có thể giết được hắn.
Tên cao thủ Đại Thừa kỳ tam trọng thiên khinh thường lão rồi nói:
- Ngươi cũng chỉ là Đại Thừa kỳ nhất trọng thiên, cẩn thận không lại lật thuyền trong mương, mất công bọn ta phải trợ giúp, haha!
Lão tổ Hoàng Thất tức giận, chỉ tay vào hắn:
- Ngươi … ngươi …!
Tên này lại nói:
- Này, ngươi nên nhớ, bây giờ ngươi là thế lực phụ thuộc của Liệt thế gia, luận về bối phận ta vẫn hơn ngươi một bậc, chú ý hành động và lời nói của ngươi một chút!
Nói rồi hai tên cao thủ của Liệt thế gia cười ha hả rồi bỏ đi.
Lão tổ Hoàng Thất thở dài một hơi, Đông Tấn Quốc thành lập chưa được bao lâu, tích lũy chưa được thâm hậu bằng thế gia Nhân Tộc vực, Đông Bắc Nhung Tộc tràn xuống, Tây Nam Tần thế tử đánh lên, lão bị kiềm kẹp ở giữa, khó khăn chồng chất.
..
Bên này Cực Châu Thành, Tần Vũ đang cho quân sĩ hạ trại nghỉ ngơi, hồi phục thương thế, đồng thời kiểm kê thương vong, tu sĩ thuê từ bên ngoài tử thương hơn 400 người, còn thủ hạ Tần Vũ tử thương 50 người.
Nhìn số liệu báo cáo liền thấy rõ sự khác biệt của quân đội được đào tạo bài bản và lính đánh thuê tuyển mộ tay ngang.
Dân chúng trong thành mấy ngày đầu vô cùng hoảng sợ, bọn họ lo rằng Tần Vũ sẽ cho tu sĩ tản ra tàn sát, hà hiếp bá tính thường dân.
Nhưng mấy ngày vừa qua, Bách Quỷ quân doanh của Tần Vũ cực kỳ quy củ, chỉ tập trung ở trung tâm thành hạ trại, nghỉ ngơi điều tức, bọn họ không hề tràn ra cướp bóc hay hãm hiếp phụ nữ như những bộ lạc Trung Nguyên hay làm.
Trong thành bây giờ, người trẻ tuổi chỉ là phần nhỏ, phần đa là người già yếu, trẻ nhỏ và phụ nữ bị bỏ lại, bọn họ thấy quân doanh của Tần Vũ hành động như vậy cũng thở ra một hơi.
Nhưng cứ như thế này, bọn họ cũng không còn cầm cự được bao lâu, thương nhân đã bỏ đi hết, kho lương cũng bị những gia tộc lớn vơ vét mang đi.
Mấy năm gần đây Đông Tấn Quốc vơ vét của cải trong các thế lực chư hầu, từ tài nguyên thế tục cho đến tài nguyên tu chân, người dân đói khổ vạn phần, nay lại chiến tranh loạn lạc, bọn họ như rơi vào cùng cực.
Giữa một đống đổ nát bừa bộn, một lão bà đang quỳ trên mặt đất cầu xin lão thiên thương xót cho Cực Châu thành, hy vọng cho bọn họ con đường sống, cầm cự qua được kiếp nạn này.
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng la lớn vui mừng của mấy người phụ nữ trung niên:
- Gia Cát thế gia phát lương ở đầu thành, mau mau đến nhận!
Gia Cát Thường Hi, lần trước đột phá thất bại, liền quyết tâm không đột phá nữa, đi theo sau lưng Tần Vũ, trợ giúp hắn thu phục thiên hạ nhân tâm.
Nàng mấy ngày trước vừa đến nơi, đi một vòng quanh thành, liền phát hiện những người còn sót lại chẳng còn chống đỡ được bao lâu, hơn nữa đa số là phụ nữ, người già yếu và trẻ nhỏ.
Nàng liền lệnh cho thủ hạ, trở về những thành trấn ở Đông Vực phụ cận, thu mua lương thảo mang đến đây phân phát cho bá tính.
Thường Hi đứng ở trên đài cao quan sát xuống bên dưới, người dân trong thành sớm đã tụ tập lại đây đông đến một mảng.
Thủ hạ của thượng cổ gia tộc Gia Cát phải chia nhau ra ổn định trật tự, một tên tu sĩ hét lớn:
- Xếp hàng ngay ngắn vào, ai cũng có phần!
Trai tráng thì được phát gạo, còn phụ nữ, người già và trẻ em được phát màn thầu và cháo để ăn trước, đợi trai tráng đưa gạo về nhà.
Mấy đứa trẻ nhận được màn thầu cảm ơn thủ hạ Gia Cát cổ gia rối rít, thủ hạ của Thường Hi liền nói:
- Người ngươi phải cảm ơn là Gia Cát tiểu thư!
Mấy đứa trẻ cũng thành thật nói theo:
- Cảm ơn Gia Cát tiểu thư.
Rồi cứ như vậy, những người đến sau nhận xong phần mình cũng rối rít nói lời cảm ơn Gia Cát tiểu thư.
Dần dà thường dân trú ẩn bên trong rừng rậm, nghe đến chuyện này mà cũng quay trở lại Cực Châu Thành, dẫu sao đây cũng là nhà bọn họ, hơn nữa Bách Quỷ quân doanh cũng đã ngừng tay.
Thường Hi hôm nay đi vi hành xung quanh thành, mọi người thấy nàng, liền quỳ sụp xuống đất, cảm tạ nàng:
- Cảm