Sáng sớm hôm sau, bốn người Tần Vũ tiếp tục đi sâu vào bên trong, lần này bọn họ phải băng qua một cánh rừng, chính là chỗ mà hôm qua Tần Vũ hạ sát Tu Nhai.
Bên trong chủ yếu là mê trận vây khốn bọn họ kết hợp với yêu thú và cơ quan công kích sẽ tập kích tu sĩ tiến vào thám bảo.
Chu Tư Lệ muốn tranh thủ cơ hội này ám hại Tấn Sơn trước, trong này, chỉ cần giả bộ đi loạn, lạc đoàn là được.
Nghĩ là làm, nàng đột nhiên xông xáo hẳn lên, Chu Tư Lệ nói với mọi người:
- Ta không cảm nhận được nguy hiểm ở đây, chúng ta nên tăng tốc tiến về đại điện truyền thừa thôi!
Tần Vũ muốn thử xem trong hồ lô của nàng giấu thuốc gì, cũng giả bộ lơ đễnh phối hợp:
- Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta đã tốn ở ải đầu hai ngày rồi, không thể chần chừ thêm nữa.
Tấn Sơn vội nói:
- Hai người cẩn thận một chút, chỗ này có đại trận và cơ quan!
Dứt lời, Tần Vũ và Chu Tư Lệ lập tức biến mất, Tấn Sơn liền tranh thủ cơ hội nói xấu bọn họ với Bối Nhĩ La:
- Ài, hai cái người này thật lỗ mãng, ta còn chưa kịp nói xong nữa!
Bối Nhĩ La nhíu mày, tại sao hai người bọn họ lại gấp gáp như vậy, có chuyện gì đó không đúng, hắn cũng âm thầm nâng lên cảnh giác, nói với Tấn Sơn:
- Phiền Tấn huynh phá giải trận pháp, mau chóng tìm kiếm bọn họ, ta cảm nhận có điều gì đó không đúng!
Tấn Sơn liền tranh thủ thể hiện:
- Bối công tử yên tâm, cứ để đó cho ta!
Nói rồi hắn xông xáo bắt đầu phá giải đại trận, bên này Chu Tư Lệ bắt đầu thiết lập mê trận hòng tách Tấn Sơn ra khỏi Bối Nhĩ La, đồng thời cũng cảnh giác Tần Vũ.
Tên này đột nhiên hành động kỳ lạ, chắc chắn là cũng có chuyện mờ ám.
Tần Vũ thấy nàng bố trận, liền nở một nụ cười tà mị, thả ra Thủy Hóa Độ Trạch, trợ giúp nàng một tay.
Bối Nhĩ La đột nhiên mất tầm nhìn, có chút hoảng hốt, bắt đầu tế lên pháp bảo phòng ngự và cầm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị ứng chiến.
Bối Nhĩ La cũng biết một chút trận pháp, lập tức nhận ra đám sương mờ này không phải là do trận pháp ở đây huyễn hóa thành, liền trở nên ngưng trọng, trong lòng lo sợ, hai người kia có phải là mưu đồ ám sát hắn hay không.
Tấn Sơn loay hoay phá giải đại trận, bỗng nhận ra có gì đó không đúng, liền ngẩng đầu lên nhìn về đằng sau, liền phát hiện ra Bối Nhĩ La cũng đã biến mất, hắn liền cấp tốc cẩn thận đề phòng xung quanh.
“Ta kháo! Chuyện gì vậy chứ ?”
Không khí đột nhiên ma mị quỷ dị hơn, Tấn Sơn đang cảnh giác cao độ, chợt nhận ra thân ảnh quen thuộc, hắn nói lớn:
- Tư Y Na, ta ở đây.
Nàng nở nụ cười quỷ dị, thuấn di đến bên cạnh hắn, chụp lên đầu hắn sinh sinh hút cạn chân khí và sinh lực, hắn hai mắt trợn trừng, kêu lên từng tiếng khàn khàn:
- Ặc … ặc … ngươi … ngươi … !
Rồi hắn biến thành một cái xác khô, Tần Vũ nhìn thấy một màn này cũng thầm khen nàng, ra tay thật quyết đoán, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tên kia quả là dại gái, trong này mà không hề phòng bị, chết cũng đáng đời.
Tần Vũ cũng tò mò, nàng dùng công pháp gì lại có thể trực tiếp hút lấy cả thần hồn đối phương như vậy.
Dẹp tò mò sang một bên, Tần Vũ liền nhanh chóng suy nghĩ, mục tiêu tiếp theo của nàng hẳn là Bối Nhĩ La đi, nhưng hắn không thể Bối Nhĩ La chết được, hắn cần phải mượn tay tên này thâm nhập vào Thương Quốc.
Tần Vũ thả ra Tam Long, nó liền hóa lớn, lượn lờ xung quanh Chu Tư Lệ như một bóng ma, lâu lâu thở ra từng tiếng khò khè dọa nàng.
Chu Tư Lệ ngưng trọng, cẩn thận dõi mắt theo cái bóng của Tam Long.
Nàng lớn tiếng hỏi:
- Lục huynh, có phải là huynh ?
Tần Vũ cười lạnh.
“Phải là ta, nàng hẳn là nhớ ta lắm đây”
Hắn lại phun ra một luồng khí độc, làm nàng lập tức phải phong bế chân khí trong cơ thể, tránh để độc xâm nhập, cái bóng đen dài của Tam Long cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm nàng càng ngưng trọng phòng bị cao độ.
Nàng cẩn thận lùi lại, về phía đại trận này bố trí vừa nàng, cẩn thận từng bước một, nhưng nàng không hề hay biết đã bước vào mê trận của Tần Vũ.
Bây giờ, hắn đang dùng Tam Long tách nàng ra khỏi Bối Nhĩ La từng chút một.
Bối Nhĩ La bên này cũng đang vô cùng ngưng trọng, cố gắng lùi lại thoát khỏi mê trận, nhưng dường như hắn cũng đã bị lạc trong này.
Bành!
Bối Nhĩ La bị cơ quan tập kích, hắn bị một chiêu này chấn cho lùi lại mấy bước, hơi thở cũng gấp gáp ngưng trọng hơn.
Tên này thầm nhủ, “chết tiệt, sao đột nhiên loạn thành như vậy”.
Hắn càng đi càng loạn, dần dần bị vây trong mê trận, tách dần ra khỏi Tần Vũ và Chu Tư Lệ.
Bên này, Chu Tư Lệ càng đi càng phát hiện không đúng, nàng đã lạc trong mê trận, hơn nữa nàng còn phát hiện ra trận pháp này tuyệt không phải trận pháp ở đây, bởi vì đại trận này ở một đẳng cấp khác biệt.
Không những vậy, độc khí đang dần nồng đậm hơn, nếu không thoát ra khỏi đây sớm, hẳn là nàng sẽ không chống đỡ nổi.
Bành!
Một kích cực nhanh oanh lên ngực nàng, bay thẳng về sau hơn mười mấy trượng, nàng ho ra một búng máu, một kích này thật mạnh.
Nàng càng gấp gáp hơn, dò hỏi:
- Lục huynh, huynh đừng dọa ta ?
Vẫn không có ai đáp lời nàng, Chu Tư Lệ trong lòng gấp gáp, không lẽ còn có người khác trong này, nếu vậy thật nguy hiểm.
Nàng âm thầm tế lên pháp bảo bảo mệnh, và kích hoạt nội giáp hộ thể, cẩn thận dò xét xung quanh.
Cái bóng Tam Long đột ngột xuất hiện, làm nàng có chút giật mình, cái bóng đen này nãy giờ cứ ẩn ẩn hiện hiện nhưng không công kích, làm nàng có chút sợ hãi.
Đang mãi nhìn theo bóng Tam Long, một kích cực nhanh lại oanh đến.
Ầm!
Lần này nàng kịp giơ kiếm chống đỡ, nhưng uy lực vẫn quá lớn, hộc máu lùi lại một đoạn mấy trượng, nàng ấm ức hét lớn:
- Là ai?
Tần Vũ thấy vậy càng khoái chí, đã vậy hắn dọa cho nàng vỡ mật mới thôi.
Ám Lôi Báo, toàn thân lôi điện lập lòe, bắt đầu chạy vòng quanh sương mờ, lâu lâu gầm gừ vài tiếng, Chu Tư Lệ hoảng hốt tột độ.
“Không tốt, bị yêu thú ở đây mai phục rồi”
Nàng chạy trối chết bên trong mê trận, nhưng thật ra nàng đang chạy vòng vòng trong mê trận và Thủy Hóa Độ Trạch của Tần Vũ.
Hắn tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, súc thế bắt Trụy Nhật Tiễn về phía nàng.
Xiu!
Bành! Uỳnh Uỳnh! Đoàng!
Trúng tiễn, pháp bảo bảo mệnh và nội giáp nàng bị tổn hại nghiêm trọng, ngực nàng vỡ nát mấy khúc xương đau đớn vô cùng, nàng cấp tốc chạy trốn ra khỏi phạm vi oanh kích của lôi điện và hỏa diệm.
Nhưng mãi mà không thể thoát ra được, nàng liền biết đã bị hắn vây lại trong đại trận.
Bây giờ trong lòng nàng sợ hãi đến cực điểm, nàng biết một tiễn này là của ai.
“Tần Vũ”
Chu Tư Lệ run rẩy nói:
- Tần Vũ nếu ngươi là hảo hán thì bước ra đây đấu tay đôi với ta !
Tần Vũ cười lạnh, thi triển Tam Thiên Lôi Động cùng Thất Tinh Bộ Sát Kiếm Kỹ oanh kích nàng.
Bành!
Chu Tư Lệ hộc máu văng mạnh đập trúng thân thể của Tam Long, liền bị phản chấn văng trở lại trước mặt Tần Vũ, lúc này nàng đã bị trọng thương kinh hãi nhìn hắn.
Nàng run rẩy nói:
- Ngươi … ngươi … muốn làm gì ta ?
Tần Vũ dùng tay nâng mặt nàng lên, sinh sinh xé bỏ lớp ngụy trang rồi nói:
- Chà, không ngờ Chu Tư Lệ công chúa cũng là một mỹ nhân a.
Chu Tư Lệ sợ sệt giãy dụa, hành động như muốn lùi lại, nhưng âm thầm tế ra pháp bảo hình châm, đâm mạnh về phía Tần Vũ.
Tần Vũ bắt lấy cổ tay nàng, hắn vận khí lực, bóp nát cổ tay nàng, xương cốt gãy răng rắc từng đốt, vậy mà nàng ngoan cường không kêu lấy một tiếng.
Làm Tần Vũ cũng phải nhìn nàng bằng con mắt thán phục, hắn cười lạnh rồi nói:
- Muốn ám toán ta, lão tổ của nàng còn không phải là đối thủ của ta, một Luyện Hư kỳ nhỏ nhoi như nàng lại làm gì được ta đây ?
Chu Tư Lệ hai