Nếu như đối thủ tôn trọng Tần Vũ, hắn chắc chắn sẽ tôn trọng lại, nhưng ngược lại, nếu đối phương không tôn trọng mình, hắn cũng không có lý do để phải tôn trọng đối phương.
Muốn tỷ võ luận bàn với hắn, rất dễ, gửi chiến thiếp hoặc gặp mặt nói chuyện thách đấu đàng hoàng, hắn sẵn sàng luận bàn cùng đối phương.
Ngược lại, không nói không rằng tập kích hắn, rồi đòi tỷ võ với hắn, lý nào lại như vậy, Tần Vũ trực tiếp cho thủ hạ đuổi đi, đánh lén đã đành, còn to mồm ngang ngược.
Tần Vũ hừ lạnh nói:
- Đánh nhau với ngươi chỉ tổ bẩn tay ta, nhân cách ngươi không đủ!
Thạch Hạo nghe vậy, tức giận đến đỏ mặt tía tai, hắn hét lớn, xông về Tần Vũ, nhưng chưa kịp lao tới, đã bị thủ hạ của Tần Vũ một chưởng đánh bay, hộc một ngụm máu tươi, chật vật đụng nát mấy gốc cây liền.
Khục! Khục!
Thạch Hạo lật đật ổn định thân hình, một tay ôm ngực, ho liền hai búng máu lớn, hắn ngang ngược nói:
- Loại núp sau lưng thủ hạ như ngươi có tư cách gì nói ta ?
Tần Vũ ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Mấy năm trước, lúc chúng ta đến tổ địa, ngươi chẳng phải còn đang chui dưới váy Liễu thần sao ?
Khục!
Thạch Hạo tức giận đến độ thổ huyết, hắn run rẩy chỉ tay về phía Tần Vũ, gằn từng chữ:
- Ngươi … ngươi …!
Tần Vũ lại nhàn nhạt nói:
- Loại người như ngươi, Tần Vũ ta chính là xem thường!
Nói rồi Tần Vũ phất tay áo bỏ đi, để lại Thạch Hạo hai mắt long sòng sọc nhìn hắn, thề không chết không thôi.
Thạch Hạo tức tối lặn lội từ xa đến đây thách đấu hắn là vì chuyện ngày trước ở tổ địa Thạch Tộc, hắn không hiểu vì sao Tần Vũ lại được Liễu thần ưu ái gọi vào trực tiếp nói chuyện như vậy, hơn nữa, hắn còn cảm thấy Liễu thần trách mắng hắn là bởi vì cái tên Tần Vũ trước mặt.
Hắn ngửa cổ lên trời gào thét:
- Tần Vũ chó chết!
Chưa kịp dứt lời, cao thủ của Tần thế gia, lại một chưởng vỗ lên ngực hắn, làm hắn trọng thương bỏ chạy trối chết, Tần Vũ ra hiệu cho bọn họ ngừng tay, cái tên cẩu tiểu tử này, hắn muốn tự tay chém giết.
Thủ hạ của Tần thế gia lập tức cung kính cúi đầu hành lễ với Tần Vũ rồi lập tức tiềm hành ở xung quanh, biến mất vô tung vô ảnh.
Diệm Cơ nhìn Thạch Hạo mà thở dài, cái tên đầu đất này, không khác gì một Diệp Hàn thứ hai, tu đạo ít thì cũng 60 tới 70 năm, nhiều thì cũng 80 đến 90 năm, tại sao lại suy nghĩ nông cạn như vậy, đúng là hết nói nổi.
Thạch Hạo ở trong một hang động chữa thương, trong lòng tức tối chửi rủa Tần Vũ liên tục, hắn muốn bẻ cổ cái tên Nhị Thế Tổ kiêu ngạo đó xuống cho hả dạ.
Thạch Hạo nhanh chóng hồi phục thương thế, hắn muốn đứng trước cổng thành Hoàng Đô thách thức Tần Vũ, lúc đó hắn không tin là Tần Vũ không đi ra ứng chiến.
Mấy tu sĩ từ xa chứng kiến chuyện này, cũng nhanh chóng đi khắp nơi nói ra nói vào.
- Hừ, ta thấy cái tên man tộc đó đúng là vô lễ, không nói không rằng tập kích Tần thế tử, lại còn nhục mạ thế tử nữa chứ.
Gặp ta, loại người như hắn ta cũng không thèm đánh, đúng là bẩn tay.
- Phải, phải, ta thấy cái tên đó đầu óc đúng là có vấn đề, đúng là lũ man tộc chả hiểu lễ nghĩa gì cả, thách đấu đối phương mà lại tập kích đánh lén, đúng là vô sỉ.
- Ài, ta nghe nói hắn là thiếu niên thiên tài của Thạch tộc, tên là Thạch Hạo, mấy năm nay một đường chiến thắng tất cả các thiên tài ở vùng Tây Nam Trung Nguyên.
- Hừ, vậy thì sao chứ, lễ tiết đơn giản cũng không biết, không xứng đáng làm cao thủ, cuối cùng cũng chỉ là một tên lưu manh có chút thực lực mà thôi.
[Đinh! Tu sĩ và bá tính trong thiên hạ khinh thường thái độ và hành động của Thạch Hạo, điểm khí vận của Thạch Hạo giảm 500 điểm]
Một tháng sau, Thạch Hạo lúc này đứng trước cổng thành, lớn tiếng nói:
- Tần Cẩu, lăn ra đây cho ta!
Dứt lời, hơn năm mươi cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong bao vây hắn lại, hắn cường ngạnh nói:
- Ngươi có gan thì đấu với ta một trận, chui rúc sau lưng thủ hạ có gì hay ho!
Tần Vũ từ xa nhàn nhạt nói:
- Ài, ngươi thật là không có phụ mẫu giáo dưỡng, nên chút lễ tiết căn bản cũng không biết sao ?
Cả thành bật cười ha hả, làm tên Thạch Hạo càng xấu hổ, càng tức tối, hắn nói.
- Đỡ hơn cái loại miệng lưỡi như đàn bà núp sau lưng thủ hạ như ngươi!
Tần Vũ cười lạnh rồi nói:
- Nhìn ngươi xem, khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ, đứng một góc chửi rủa om sòm chứ ? Ngươi có tư cách gì nói ta ?
Thạch Hạo tức tối:
- Ngươi … ngươi! Chó chết, rốt cuộc ngươi có dám đánh hay không ?
Tần Vũ cười cợt nói:
- Đánh thì đánh, nhưng ngươi phải ở đây tuyên bố, sinh tử của ngươi, Liễu thần không được nhúng tay vào.
Thạch Hạo ngửa cổ cười lớn nói:
- Được hôm nay ta thách đấu sinh tử với Tần Vũ ngươi, sinh tử của ta không cần ai quản!
Lời nói này, trực tiếp chọc giận Liễu thần, phí công nàng lo lắng cho hắn vậy mà bây giờ hắn còn không nhắc đến danh tự của nàng, quả là lớn lối đến cực điểm.
[Đinh! Hảo cảm của Liễu thần đối với Thạch Hạo giảm xuống 30 điểm, điểm khí vận của Thạch Hạo giảm 500 điểm]
Tần Vũ cười lớn nói:
- Hảo!
Nói rồi thủ hạ của Tần Vũ dạt ra, để chừa một lối đi cho Thạch Hạo, tên họ Thạch này điên cuồng xông vào bí cảnh tỷ võ lớn lối nói:
- Tần Cẩu, ngươi lăn vào đây!
Tần Vũ không giận không vui nói:
- Ài, ngươi càng nói càng thể hiện mình là người không có giáo dưỡng.
Thạch Hạo tức điên tiết, gào thét bộc phát chiến lực kinh thiên, sẵn sàng lao vào chém giết Tần Vũ.
Tần Vũ vừa bước vào tỷ võ bí cảnh, trọng tài tỷ võ còn chưa kịp tuyên bố, Thạch Hạo đã lao lên đánh về phía Tần Vũ, bên ngoài ồ lên một mảnh xôn xao bàn tán, cái tên này thật là vô sỉ, quả là lưu manh đầu đường xó chợ.
[Đinh! Tu sĩ và bá tính trong thiên hạ khinh thường thái độ và hành động của Thạch Hạo, điểm khí vận của Thạch Hạo giảm 500 điểm]
Tần Vũ thấy Thạch Hạo hùng hổ lao đến, hắn không kinh không hoảng, thổ hệ chân khí và kim hệ chân khí trong cơ thể cấp tốc lưu động theo lộ tuyến của công pháp Kim Thổ Bích Thuẫn, từ từ huyễn hóa một hư ảnh hình khiên chắn trước mặt Tần Vũ.
Tần Vũ lấy kim hệ chân khí làm chủ, lại lấy thổ hệ chân khí phụ lên, một cái kim thuẫn hoàng kim sắc nồng đậm nhanh chóng ngưng kết, lại được bọc bởi những gai nhọn do thổ hệ chân khí tạo thành che chắn trước kim thuẫn.
Uy lực một quyền của Thạch Hạo đánh lên những chiếc gai nhanh chóng bị phân tán ra xung quanh, giảm mạnh lực công kích.
Nhưng dư uy còn lại của một quyền này cũng không nhỏ, thổ thuẫn nhanh chóng bị nứt vỡ, quyền của Thạch Hạo đánh lên trên kim thuẫn, vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, kình lực nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Bành!
Đột nhiên, hai mắt Thạch Hạo trợn lớn, trước mặt hắn chỉ còn lại tàn ảnh của Tần Vũ, bỗng hắn cảm nhận sức nóng mãnh liệt từ hông bên phải, lập tức xoay người, giơ lên song thủ, bắt chéo trước ngực, vận hết chân khí ngưng tụ cương khí ở hai tay, ngạnh kháng công kích của Tần Vũ.
Một bàn tay đỏ rực hỏa diệm do hỏa hệ chân khí huyễn hóa thành, lớn bằng một thân thể đại hán, oanh thẳng lên ngực của Thạch Hạo.
Xuy Hỏa Chưởng!
Đùng!
Một chưởng này, nóng rát mặt, lực sát thương bùng nổ vô cùng lớn, ngay thời khắc chạm lên song thủ của Thạch Hạo, hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể cũng rạo rực theo, một vị máu tanh ngòn ngọt dâng lên cổ họng hắn, khóe miệng hắn trào máu, thân thể bị chấn bay ra sau hơn trăm trượng.
Bên ngoài tu sĩ và bá tánh quan chiến, liên tục hô lớn:
- Hay!
- Quá hay!
- …
Thạch Hạo trong lòng kinh hãi, một chưởng này của Tần Vũ trực tiếp xuyên qua cương khí hộ thể, đánh thẳng lên nhục thân của hắn, rất khó phòng bị, hơn nữa uy lực bùng nổ vô cùng lớn, chấn lui hắn hơn trăm trượng.
Thạch Hạo là người đánh trước, thế tới bất ngờ, nhưng lại bị Tần Vũ áp chế ngược lại làm cho mất thế.
Không những vậy hắn còn bị Tần Vũ vỗ một chưởng oanh kích mạnh đến nỗi hộc máu chấn lui ra xa, vô cùng nhục nhã.
Điên tiết, Thạch Hạo huy động lực lượng nhục thân dồn về song quyền, hai cánh tay hắn nổi lên gân xanh cùng từng tia phù văn quỷ dị, hai nấm đấm được bao phủ từng vòng kim quang và thanh quang xen kẽ, chân khí xung quanh thiên địa liên tục hội tụ về song quyền của hắn, hai mắt hắn hung quang mãnh liệt, lao lên như xé gió, hướng thẳng chỗ Tần Vũ đang đứng mà oanh tới.
Tần Vũ cười lạnh, lấy Trúc Lâm Khoái Bộ làm chủ, điểm nhẹ chân đẩy người lùi ra sau, vừa vào tầm tính toán của hắn, lập tức biến chiêu, Tam Thiên Lôi Động bùng nổ, dưới chân Tần Vũ lôi điện lập lòe, một cước đầu tiên để lại lôi cầu nổ tanh tách từng tia tử sắc lôi kiếp trên không trung.
Song quyền của Thạch Hạo lần nữa đánh vào hư không, hắn còn chưa kịp thu thế, đằng sau lưng đã truyền đến từng đợt đau nhức mãnh liệt, từng tia chân khí lôi hệ xâm nhập vào thân thể hắn, làm hắn tê dại trong phút chốc, hắn vận chân khí cố gắng chống đỡ.
Lôi điện còn chưa dứt, hỏa diệm đã khởi bạo, bao trùm cả thân thể hắn lại như một bó đuốc sống.
Sóng nhiệt lan tỏa hơn một dặm, đốt cháy một mảnh rừng rậm bên dưới.
Đoàng! Đùng!
Lôi Hỏa Chưởng, một chưởng này mạnh đến độ, chấn Thạch Hạo bay thẳng xuống mặt đất, cày nát một đường dài hơn ba trăm trượng, cây cối bị đụng nát đổ ẩm ầm, để lại một cái rãnh lớn bằng thân hình hắn trên mặt đất, hắn khó khăn chống hai tay đứng dậy, lập tức ổn định thân hình lùi ra xa, kinh hãi nhìn Tần Vũ.
Phòng ngự nhục thân của hắn lúc này mà nói chẳng là cái đinh gì so với công kích của Tần Vũ.
Hai mắt hắn từ sát khí nồng đậm chuyển sang từng tia kinh hãi, hắn trong lòng cấp tốc tính toán dữ dội.
Thạch Hạo trước nay dựa vào nhục thân cường hãn để đánh bại địch nhân, nhưng đứng trước mặt Tần Vũ, nhục thân của hắn như một trò hề.
Bên ngoài tỷ võ bí cảnh, từng tiếng kinh hô lẫn tiếng huýt sáo cổ vũ vang lên.
- Hay, quá hay, thế tử vô địch!
- Tần thế tử vô địch!
- Hay quá đi!
- Đánh quá đẹp mắt!
Một màn vừa rồi của Tần Vũ quá đẹp mắt, hắn thuấn di ra sau lưng đối thủ, làm Thạch Hạo đánh vào tàn ảnh, còn hắn lại vỗ một