Chỉ trong thoáng chốc Tần Vũ đã khôi phục xong, liền mang theo Tử Yên và Kim Mao dạo một vòng xung quanh, vơ vét linh thảo ở đây, Lý Thiến Mai và Cổ Huân Nhi mấy nàng nhìn bóng lưng Tần Vũ ở đằng xa đang thành thạo thu gom linh dược mà bật cười khúc khích.
Nếu không phải hai nàng quen hắn từ trước, có lẽ bọn họ còn tưởng là một tên thiếu niên nghèo khổ nào đó đóng giả thành Tần thế tử mất.
Sau một hồi thì Tần Vũ cũng trở lại, thấy không khí có vẻ ngượng ngịu, hắn cất tiếng cười lớn chống chế:
- Ài, Tử Yên nó đòi ăn mấy thứ này, ta không thể làm gì khác hơn a!
Tử Yên một bên thành thành thật thật gật đầu.
Nó sớm đã bị Tần Vũ mua chuộc bởi mấy đốm dị hỏa rồi, lúc này Tam Long truyền âm cho nó và Kim Mao nói:
- Đại tỷ, ta nghĩ chúng ta nên kiếm một cái xẻng!
Tử Yên thắc mắc hỏi lại:
- Ngươi định làm cái gì vậy ?
Tam Long nói:
- Đào hố cho chủ nhân chui xuống, thật là mất mặt!
Đột nhiên tiểu la lỵ lăn ra cười như điên dưới mặt đất, Tần Vũ lấy chân đá đá mông nó hỏi:
- Này, này, muội lại lên cơn giật kinh phong đấy phỏng ?
Hai nàng nghe xong cũng phì cười, cái tên này đúng là nháo sự mà, Cổ Huân Nhi nói:
- Huynh đừng có mà ăn hiếp tiểu la lỵ!
Tiểu la lỵ nghe nàng bênh nó, bật dậy chạy lại ôm lấy nàng, làm mặt quỷ với Tần Vũ, làm hắn thật muốn cốc đầu nó cái cộp.
Con Kim Mao một bên cứ lấy thần côn cặm cụi đào một cái lỗ trên tuyết, chốc chốc lại chui xuống ướm thử, làm hắn cảm giác vô tận bất lực với đám này.
Ba người bọn họ rốt cuộc cũng hiểu ra cái đám thần côn của Tần Vũ nãy giờ muốn biểu đạt cái gì, cười phá lên một tràng.
- Haha, Tần huynh mấy đứa nhỏ của huynh thật là lợi hại.
- Thiến Mai tự nhận không bằng Tần huynh!
Cổ Huân Nhi lấy tay che miệng khúc khích cười.
Tần Vũ mặt mày vô sỉ đánh lạc hướng, nói với bọn họ:
- Ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục lên đường a!
Nói đoạn, hắn lại chỗ của con Kim Mao, cốc đầu nó cái cộp, thật là hết nói nổi, con Kim Mao cứ ôm đầu mà xoa xoa, trông thật là tội nghiệp.
Lý Thiến mai vươn tay, đón nó vào lòng, xoa xoa cái đầu của nó, nàng khẽ cười khúc khích.
Khoảng 2 khắc sau, bốn người bọn họ lại tiếp tục lên đường, lúc này Lý Chính Thắng đang dẫn đoàn, cẩn thận thăm dò tình hình phía trước, bọn họ đã vào sâu trong rừng cây lá kim nhưng đàn sói Băng Nguyệt Lang vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Theo như Tần Vũ suy đoán, có lẽ lúc này động tĩnh chiến đấu quá lớn, đã làm nó cảnh giác hơn với bọn họ, không tùy tiện công kích nữa.
Hơn nữa, lúc nãy chiến đấu Tử Yên để lộ khí tức Bàn Cổ Chân Long, có lẽ đã chấn nhiếp bọn nó ít nhiều.
Đột nhiên Tần Vũ hét lớn:
- Lùi lại!
BÀNH!
Một mảnh rừng rậm hơn hai trăm trượng bị đóng băng trong nháy mắt, mặt băng óng ánh từng tia ánh sáng, hàng chục mũi băng thương bén nhọn liên tục trồi lên từ mặt đất đột kích đám người Tần Vũ, phạm vi của một chiêu này phút chốc lan rộng ra xung quanh hơn năm trăm trượng.
Tần Vũ vội tế lên U Minh Đăng, thi triển Phong Bạo Cường Hỏa Hoàn trong nháy mắt bao bọc bọn họ lại vào bên trong, ngạnh kháng tầng tầng lớp lớp băng thương.
Lý Chính Thắng ở phía trước, cường ngạnh kích hoạt bát tầng Kim Chung Tráo phù lục, súc thế thi triển Thương Tùng Nghênh Khách giảm bớt uy lực của chiêu thức, phía đằng sau Huân Nhi và Thiến Mai liên tục thi triển hỏa hệ vũ kĩ hỗ trợ Lý Chính Thắng chống đỡ đằng trước.
Tử Yên hai mắt sát khí nồng đậm, phiêu phù trên không trung, hai tay của nó lôi điện nồng đậm, tiểu la lỵ khép hai cánh tay lại, oanh một chỉ về phía sâu trong rừng rậm, Chân Long Lôi Xuyên Chỉ.
Từ xa trong rừng rậm, một tiếng bạo nổ rền vang, lôi kình tử sắc nhàn nhạt lan tỏa đến chỗ đám người Tần Vũ đang đứng thổi bạt một chiêu vừa nãy của đối phương, lôi điện oanh kích liên tục trong phương viên năm dặm.
OÀNH! Đoàng! Đoàng! …
Một tiếng long ngâm rít gào rợn người, Tần Vũ hai mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, hét lớn:
- Đại Thừa trung kỳ, Băng hệ Giao Long!
Sắc mặt ba người còn lại lập tức trở nên ngưng trọng, bây giờ bọn họ đã hiểu lý do vì sao Tử Yên lại tỏa ra sát khí nồng đậm như vậy, Lý Thiến Mai gấp gáp nói lớn:
- Nó hẳn là con ấu thú Giao Long còn sót lại của Băng Cung Thánh Điện!
Lúc này đàn sói Băng Nguyệt Lang cũng đã lao ra xông về phía bọn họ, phải có đến hơn 10 con Hợp thể trung kỳ đến Hợp thể kỳ đỉnh phong.
Tần Vũ lập tức phân phó:
- Ta và Tam Long giao chiến với con đầu đàn, còn lại mọi người phối hợp với Kim Mao cố gắng chống đỡ.
Cổ Huân Nhi gấp gáp nói:
- Tần huynh hãy cẩn thận!
Dứt lời, Tần Vũ đã thi triển Phong Sát cuồn cuộn chém về phía con Băng Nguyệt Lang Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên, Tam Long cũng hóa lớn, hỗ trợ hắn giao chiến.
Từ miệng của Tam Long một luồng hỏa hệ chân khí nóng rát bắn thẳng về phía con sói, chiêu thức ra cực kỳ nhanh, làm nó không kịp né tránh, nhục thân bị đánh trúng, đụng nát mặt đất bên dưới, oanh ra một lỗ lớn hơn 10 trượng.
Nó còn chưa kịp trở mình, Tần Vũ đã chém tới, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Bát trọng thiên, mộc kiếm nặng tựa vạn cân, mang theo kình lực ầm ầm chém xuống thân thể của con sói, nó vừa đứng dậy, đã bị nện một kiếm ngay giữa sống lưng.
ẦM!
Một kiếm này, Tần Vũ đã kích hoạt đồng thời chức năng [Sức Mạnh] và [Thần Ma Thủ] trợ lực, nên sát thương cực kỳ lớn.
Nó oằn mình cố gắng giãy dụa chống đỡ, bốn chân tụ lực, nhảy lùi lại phía sau hơn trăm trượng, đồng thời hai chi trước, huy trảo về phía Tần Vũ.
Nhưng mà Tần Vũ đã sớm có chuẩn bị, tế lên pháp bảo hình mai rùa chống đỡ, kình lực chấn bay hắn ra phía xa, đụng nát hơn mười mấy gốc cây mới dừng lại, lưng đập thẳng trên mặt đất, oanh thủng một lỗ hơn mười trượng, khóe miệng trào màu.
Tần Vũ hai tay tê dại, khí huyết sôi trào, vội điều chuyển chân khí và Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa cấp tốc hồi phục thương thế.
Tam Long một bên, lướt tới bên hông Băng Nguyệt Lang, uốn mình, quật đuôi thật mạnh vào thân thể nó.
Một chiêu Giao Long Bái Vĩ làm nó bị chấn bay ra xa hơn hai trăm trượng, đụng nát hơn hai mươi mấy gốc cây liên tục, thân thể nện thẳng xuống mặt đất, oanh thủng một lỗ lớn hơn hai mươi trượng, khục khặc khạc ra máu liên tục bốn năm lần.
Nó tung người ra phía sau, ngưng tụ băng cầu trước miệng, hàn khí cấp tốc xoáy tròn từng đợt mạnh liệt phía sau băng cầu, một tiếng rít vang lên, băng cầu xé gió mà đi oanh thẳng lên nhục thân Tam Long.
BÀNH!
Băng cầu nở rộ, hơn trăm cái băng thích, chi chít mọc ra từ băng cầu, đâm lên lân giáp của Tam Long vỡ tan tành, trúng chiêu, Tam Long oằn mình chịu đau, bị chấn lui lại hơn hai mươi trượng.
Nó bắt buộc phải đỡ một chiêu này, nếu không Tần Vũ đang hồi phục và súc thế đằng sau sẽ bị thương nặng.
Tần Vũ hét lớn, ra hiệu cho Tam Long lui ra.
- Lôi Diệm Trảm Thiên!
Vân vụ trên trời toàn bộ đổi màu tử sắc, lôi điện chớp động rền vang, lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí cấp tốc lao về phía con sói.
BÀNH! ĐOÀNG!
Lần này nó may mắn né tránh được công kích trực diện, nhưng vẫn bị dư uy chiêu thức oanh trúng, lôi điện oanh thẳng lên phần lưng của nó, để lại một vết thương cháy xém, huyết nhục lẫn lộn, tứa cả máu tươi.
Sóng nhiệt liên tục càn quét, xuyên thẳng qua cương khí hộ thể của nó, đánh thẳng lên nhục thân, làm nó bị bỏng lỗ chỗ, đau đớn kêu gào.
Con Băng Nguyệt Lang Đại thừa kỳ nhị trong thiên liên tục né tránh lôi điện đang trùng trùng điệp điệp oanh kích, thì ở bên này, một quả lôi cầu từ miệng Tam Long oanh tới, một chùm tử sắc lôi kiếp chớp động bùng nổ ngay tại chỗ con sói vừa đứng, xung quanh một màu tím sặc sỡ, lôi điện liên tục đánh xuống hơn năm mươi mấy đạo, bao phủ một vùng rộng lớn hơn trăm trượng.
OÀNH! Đoàng! Đoàng! Đoàng! …
Con Nguyệt Lang oằn mình chật vật né tránh lôi điện đang oanh kích tứ phía, nó giận dữ, lao thẳng về phía Tần Vũ, lấy phương thức ta tổn 1000 địch tổn 800 mà oanh sát hắn.
Tần Vũ thấy vậy, không kinh không hoảng, canh chuẩn xác thời cơ, lập tức thi triển Tam Thiên Lôi Động, thuấn di ra một bên hông của con sói, hai trảo của nó đánh vào hư không trước mặt, kình lực chém nát bấy một rừng cây trước mặt, cây cối ầm ầm đổ xuống, làm tuyết bắn tung tóe.
Lúc này, bàn tay của Tần Vũ lôi điện chớp động, hỏa diệm nồng