Hồn Điện hết lần này đến lần khác bị Tần Vũ mưu hại, tổn thất trầm trọng, lão Điện Chủ vô cùng căm hận hắn, bởi vì vậy, lão đã âm thầm hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải giết chết được Tần Vũ.
Lúc này, thủ hạ của lão từ xa cung kính nói:
- Thưa điện chủ, người của Liệt Gia và Ma Tộc đã đến.
Lão nở một nụ cười dữ tợn, rồi rảo bước nhanh đến đại sảnh tiếp khách.
“Tần Vũ ngươi rửa cổ chờ ta đến, khặc, khặc!”
Lão vốn dĩ cũng không muốn chọc vào Tần thế gia, một đại thế gia đang lên như diều gặp gió ở thời điểm này, nhưng thế lực của lão bị Tần Vũ hắn hãm hại hết lần này đến lần khác, lão cũng không thể nhịn được nữa, liền quyết tâm móc nối với các thế lực có thù hận bất cộng đái thiên với hắn mà hợp tác.
Lúc này Tần Vũ đứng từ xa, phóng nhãn nhìn về tổng bộ Hồn Điện trước mặt, cuối cùng Tần thế gia cũng đã truy vết đến đây, trải qua hàng trăm năm trời, mới có thể phát hiện ra được manh mối, cộng thêm thiên phú trận pháp của Tần Vũ mà bọn họ vào được đến nơi này.
Không những vậy còn dùng trận pháp che giấu đi khí tức và hành tung của bọn họ.
Vô Diện Tam Quỷ âm thầm đánh giá lại một lượt thiếu chủ đứng trước mặt bọn họ, ban đầu bọn họ còn khinh thường hắn là một tên nhị thế tổ chỉ biết lợi dụng uy danh và thế lực phụ mẫu hắn mà ra oai ở Thiên Huyền Đại Lục, nhưng chỉ qua mấy chục năm ngắn ngủi, bọn họ đã phải lau mắt mà nhìn thế lực trong tay Tần Vũ.
Tốc độ này phải nói còn nhanh hơn lúc Tần thế gia lão tổ gầy dựng cơ nghiệp, nhưng suy xét cẩn thận mà nói, thì điều này cũng là bình thường, hắn có gia tộc chống lưng, nếu mà còn gầy dựng cơ nghiệp không nổi thì đúng là phế vật trong phế vật, quan trọng là thiếu chủ của bọn họ tận dụng ưu thế của mình rất triệt để.
Lúc này Tần Vũ ra hiệu rút lui, toàn bộ người của Tần thế gia lập tức theo hắn rời đi, lúc này Vô Diện Tam Quỷ lên tiếng thử hắn:
- Tại sao thế tử không triệu tập binh mã vây giết Hồn Điện!
Hắn cười cười nói:
- Bên trong hẳn sẽ còn chừa lại hậu chiêu để bọn chúng thoát thân, chúng ta cần một mồi như hoàn hảo để cao tầng bọn chúng xuất đầu lộ diện, rồi mới bắt đầu đánh hạ.
Hắn cười lạnh rồi nói tiếp:
- Lúc bọn hắn chạy về hang ổ, cũng là lúc hy vọng trở thành tuyệt vọng, khặc khặc!
Vô Diện Tam Quỷ khẽ rùng mình, tên thiếu chủ này của bọn họ, quả thực không thể chọc.
Biến hang ổ của Hồn Điện vốn dĩ là nơi rút lui an toàn nhất của bọn họ, trở thành cái bẫy diệt sát bọn họ, mưu kế của Tần Vũ quả nhiên kín kẽ.
Vốn bọn họ nghĩ hắn sẽ lỗ mãng mang quân đến đây, khua chiêng đánh trống vây giết Hồn Điện thị uy với thiên hạ, không ngờ hắn lại có suy nghĩ âm hiểm như vậy.
Lão quản gia lại hỏi hắn:
- Vậy con mồi là cái gì ?
Tần Vũ cười cười nói:
- Là ta, haha!
Bọn họ nhớ lại chuyện gì đó, khẽ rùng mình, ngày đó hắn không ngại mạo hiểm dẫn dụ ma tộc xuất đầu lộ diện một hơi diệt sát, quả nhiên là máu lạnh, ngay cả bản thân cũng mang ra để tính kế người.
Vô Diện Tam Quỷ không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng bọn họ cũng bắt đầu có chút nể phục tên thiếu chủ đang tiềm hành trước mặt.
Lão Thái bà thâm thúy nhìn hắn, nhớ lại câu nói ngày đó hắn nói với Long Đầu, những người thiên phú tu luyện có chút yếu hơn so với những người còn lại, nhưng lại có cơ trí hơn người.
- Nếu ngươi đánh không lại hắn, vậy thì dùng mưu hại chết hắn.
Tần Vũ hắn hội tụ cả hai yếu tố, thực lực có, cơ trí có, đúng là đáng sợ!
Cứ như vậy, hai năm tiếp theo, Tần Vũ dưới sự bảo hộ của Vô Diện Tam Quỷ và lão Thái bà âm thầm ngày đêm biến đổi đại trận ở đây, lại bố trí thêm tầng tầng lớp lớp trận pháp chồng lên, chuẩn bị cho đại kế của hắn, xung quanh hơn trăm dặm và ngàn dặm xung quanh, cũng được hắn cho thủ hạ ngày đêm âm thầm bày trí bố cục, thiết lập thiên la địa võng.
Lại qua thêm sáu tháng, lúc này, ở bên ngoài, mấy lộ thế lực đều đã nhận tin tình báo lão Thái bà mang Tử Yên và Tam Long trở về gia tộc lão bà bà để thức tỉnh thần thông huyết mạch bản mệnh, chỉ còn lại Tần Vũ và Kim Mao.
Hồn Điện và Liệt thế gia liên tục cho người truy xét cẩn thận, liền xác nhận gần đây hắn ra ngoài hành sự chỉ có một mình hắn và con khỉ nhỏ trên vai.
Tử Yên lúc này cũng đã hóa thành một con rồng nhỏ, quấn lên cánh tay phải của hắn, gần hai năm nay nàng có chút ngứa ngáy chân tay, nhưng được Tần Vũ liên tục cho ăn dị hỏa nàng mới chịu nhẫn nhịn hợp tác với hắn.
Tiểu la lỵ truyền âm nói:
- Ca ca, chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa!
Hắn truyền âm cho nàng nói:
- Mấy ngày nữa thôi, muội chịu khó một chút.
Nàng vui vẻ truyền âm lại cho hắn:
- Ca ca, ca nói thật chứ ?
Hắn khẽ gật đầu, từ trong bí cảnh chật vật lao ra, khắp người thương tích, khí tức yếu ớt cực điểm, vừa ra ngoài hắn đã hét lớn:
- Mau bảo hộ ta trở về Hoàng Đô!
Thủ hạ Tần thế gia