Trận chiến kết thúc, Lâm gia thủ hạ mau chóng đưa đan dược cho Lâm Ngạo chữa thương, vết thương cũng nhanh chóng giảm bớt, nhưng mà không có mau chóng lành lại, mấy vị trưởng bối lâm gia nhíu mày trầm tư.
Cái này Lâm gia liền không biết, bên trong chiêu này có ẩn chứa một chút ít dị hỏa, là Tần Vũ cố ý đưa vào, muốn cho hắn trên giường vài tháng a, muốn chữa liền có thể chữa được sao?
...
Bên này Lâm gia lão tổ híp mắt âm trầm, vẫn là đợi thời cơ hạ sát Tần Vũ, cái tai họa ngầm này trưởng thành không có lợi cho Lâm gia, nhưng mà giết con cháu thế gian ở Đông Vực vẫn là bị dòm ngó, một khi để tứ đại gia tộc bắt thóp liền là vạn kiếp bất phục.
...
Bên trong Bảo Kim thương hội phòng đấu giá bây giờ đã chật kín người, đi vào trong này cũng là bậc cao thủ, trận chiến của Tần Vũ và Lâm Ngạo bất quá cũng chỉ một hai câu nói chuyện phiếm, phần đông vẫn là phỏng đoán bảo vật áp chót của đợt đấu giá lần này.
Tiểu Bàn Tử chạy huỳnh hụych vào gian phòng riêng trên lầu cao của Tần Vũ, gấp gáp nói:
- Lão đầu kia đồng ý gặp Tần huynh.
- Dẫn ta qua đó.
Tần Vũ mau chóng theo sau Tiểu Bàn Tử.
Bước vào gian phòng, ngồi trên ghế nhàn hạ thưởng trà là một lão đầu, lão đeo mặt nạ, khoác đạo bào, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.
Tần Vũ dùng [Thần Nhãn] nhìn lão đầu: [Hợp Thể trung kỳ cao thủ].
Ai nha! Cái này có chút nhức đầu rồi đây.
Tần Vũ cung kính:
- Tại hạ Tần Vũ, thiếu chủ đích hệ Tần gia gặp qua tiền bối.
- Ừm, ngươi muốn đổi lấy Thiên Âm Tuyết Liên?
Lão đầu này vậy mà coi như không nghe thấy gia thế Tần Vũ, biết đối phương không dễ chọc, Tần Vũ tâm tư thu liễm lại, cẩn thận nói:
- Vâng thưa tiền bối.
Không biết tiền bối cần cái gì ? Nếu ta có, nguyện ý trao đổi với ngài.
Cái trò đi cửa sau này Tần Vũ vẫn là ưa thích dùng, hắn có Tiểu Bàn Tử làm tay trong mỗi lần có bảo vật cần tới tay trực tiếp ngã giá với người bán, tuyệt đối có lợi, lại nắm chắc đến tay, hơn là tranh đoạt trên đấu gia hội.
Dù gì đám con cháu thế gia cũng tranh thủ chọc gậy bánh xe.
Vật muốn tới tay vẫn là bỏ ra cái giá không nhỏ!
- Lôi Linh Đan.
Cái này Tần gia hẳn phải có.
Lão đầu không nhanh không chậm nói, đoạn lại nhắp chén trà, thâm ý nhìn Tần Vũ.
Ta kháo! Mấy cái lão đầu này thật là lão hồ ly, biết Tần Vũ hắn cần Thiên Âm Tuyết Liên liền trực tiếp giở công phu ngoạm sư tử, liền là đòi Lôi Linh Đan a!
Tần Vũ nghĩ nghĩ, mấy cái khí vận chi tử, đâu đâu giao dịch lền có hời, chính mình giao dịch vẫn là có chút lỗ, lão tặc thiên thật bất công! Tần Vũ chửi thầm.
- Cái này có chút hơi đắt...
- Không đắt!
Lão liền cắt lời.
- Thiên Âm Tuyết Liên ta là 500 năm tuổi, đến tay ngươi cũng không phải lỗ! Lão phu là giao dịch công bằng.
Ta kháo! Tần Vũ thầm chửi không ngừng cái gì mà giao dịch công bằng, Thiên Âm Tuyết Liên bất quá chỉ là dược liệu, còn Lôi Linh Đan là đan dược, muốn thành đan cũng phải luyện dược sư luyện chế, mà đan dược lục phẩm tỷ lệ thành công cũng có 4 thành.
Hắn định mở lời thì lão đầu lại nói:
- Cho ngươi thêm 1 con Long Ngư.
"Tiểu tử này nhìn thật thuận mắt a".
Lão đầu thầm nghĩ.
- A! Đa tạ tiền bối.
Tần Vũ xuất ra hộp ngọc, nhanh chóng giao dịch sợ lão đầu đổi ý.
"Hắc hắc! Hôm nay ra đường bảo vật tới tay liền liền".
Mặc dù có chút lỗ vốn, nhưng tính ra Long Ngư cũng là khó tìm, Tần gia gần đây cũng tìm kiếm một năm nay mà vẫn chưa có thu