Gió mùa thu thi thoảng thổi qua nhè nhẹ, làm người ta cảm thấy mát rượi cả thể xác lẫn tâm hồn, mặt nước lăn tăn từng gợn sóng nhỏ, lâu lâu vỗ bì bạch vào mạn thuyền của mấy lão ngư.
Nước sông mùa thu trong vắt, mấy con cá cũng đến mùa trưởng thành, ngoi lên lặn xuống bì bõm từng hồi làm mặt nước lâu lâu lại sủi một hai bọt khí, một con chuồn chuồn xấu số vừa bay tà tà xuống mặt nước, đã bị mấy con cá chép phóng lên tranh nhau đớp.
Giữa sông, một chiếc thuyền độc mộc bình dị, cũng khá rộng rãi, đủ chỗ cho năm sáu người ngồi, đang lênh đênh một chỗ trên mặt nước.
Tử Yên cứ nhún qua nhún lại làm cái thuyền chòng chàng lắc lư, Tần Vũ phải cốc nó một cái nó mới chịu ngồi yên cho hắn và Tiêu Chiến thả câu.
Tố Tố nhìn Tần Vũ trách hắn:
- Ca, ca cứ ăn hiếp mấy đứa nhỏ.
Tiêu Chiến cười xuề xòa phụ họa:
- Ha ha, tiểu la lỵ làm ta thấy nhớ lại tuổi nhỏ, ngày đó cũng thích trộm thuyền mấy lão ngư, chèo ra giữa sông, nhún qua nhún lại như này, có lần lỡ trớn đến nỗi lật thuyền, mấy lão hô hoán ầm trời, bơi ra cứu mới giữ được cái mạng.
- Ha ha …
Mấy người Tần Vũ cười lớn một tràng, đúng là bất lực với tuổi trẻ của Tiêu Chiến mà.
Con Mực cứ chạy lên chạy xuống, rượt theo bóng của nó trên mặt nước, đúng là chó có thành tiên, thì vẫn là chó.
Bích Dao ngồi dựa lưng Tần Vũ, cũng thả một mồi câu, nhưng cần câu trong tay nàng lại nặng trĩu tâm tư, nàng ngồi cả buổi, cá không thèm rỉa mồi.
Tố Tố thấy Bích Dao như vậy cũng lân la lại gần nàng hỏi han một chút, tiểu la lỵ là thấy nàng, cứ một bộ trầm tư suy nghĩ, nên có chút lo lắng.
Tần Vũ cũng thừa biết nàng nghĩ gì, hắn bâng quơ nói:
- Nước lên thuyền lên, nước xuống thuyền xuống, lo sầu quá mức thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, thuyền không thể nào trôi trên cạn.
Nàng thở ra một hơi, cũng không nói gì.
Mặt hồ chớp động, Tiêu Chiến hớn hở cười lớn.
- Lại cắn câu, haha, Tần đệ, lần này ta thắng chắc rồi! Ha ha …
Hai người Tần Vũ và Tiêu Chiến có cược với nhau một chầu ở Hồng Lâu, thi xem ai câu được nhiều cá hơn, Tần Vũ vui vẻ nói:
- Huynh thật là ăn gian, bỏ thêm đan dược vào mồi câu, cá ở quanh đây bị huynh câu sạch rồi!
Tiêu Chiến bật cười ha hả, hắn nói:
- Ha ha, ngày đó mấy lão ngư, còn trộn mật ong vào mồi câu, ta cũng chỉ là học theo mấy lão thôi.
Tần Vũ bật cười vui vẻ, hắn la lớn:
- Cắn câu! Ha ha, đà này chưa tới phút cuối, chưa chắc ta đã thua huynh.
Một con cá trắm lớn, giãy đành đạch trên không trung, muốn thoát khỏi lưỡi câu của Tần Vũ, nhưng đã muộn, hắn đã thu cá tới tay bỏ vào cái chậu nhỏ, rồi vui vẻ gắn mồi vào lưỡi câu.
Tử Yên và Kim Mao khoái chí sờ sờ con cá trắm to hồi nãy vừa mới được câu lên, Kim Mao cầm chặt con cá giơ lên ngắm nghía, bị nó quật một đuôi vào má, xẹo cả quai hàm, Tử Yên lăn bò ra cười như điên.
Nháo cả một góc hồ, đi câu với đám này đúng là không yên mà.
- Ha ha …
Con mèo đần lười nhác, nằm trong lòng của Tiêu Chiến mà ngủ, bởi vì hắn có thú hỏa luyện đan, nên người lúc nào cũng ấm áp, hơn nữa, gần đây liên tục luyện dược, nên cả người tỏa ra dược lực nồng đậm, làm Ám Lôi Báo bị thu hút.
Xa xa có một đứa trẻ mạnh dạn chèo thuyền đi về phía đám người Tần Vũ, nó bạo gan nói lớn:
- Công tử, công tử, tiểu dân có giỏ châu chấu, người mua làm mồi câu chứ ?
Tố Tố thấy nó lam lũ tôi nghiệp, liền nhẹ giọng nói:
- Ngươi qua đây, ta mua hết!
Nó mừng rỡ kêu lớn:
- Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.
Câu được một hồi thì Tiêu Chiến dò hỏi Tần Vũ:
- Ta định nuôi dưỡng một vài tên thủ hạ.
Tần Vũ vui vẻ nói:
- Nếu huynh cần tài nguyên chiêu mộ, đệ sẵn lòng giúp đỡ.
Tiêu Chiến trong lòng có chút xấu hổ, hắn vốn nghĩ Tần Vũ sẽ kịch liệt phản đối, vì không ai thích người dưới trướng mình nuôi dưỡng thủ hạ riêng, hắn nói:
- Ài, là ta nghĩ nhiều rồi.
Tần Vũ cười cười nói nói:
- Huynh cũng có những chuyện riêng tư cần làm, nuôi dưỡng một hai thủ hạ thân tín cũng là hợp tình hợp lý, mấy chuyện này, đệ vốn không có dị nghị gì, huynh sau này cũng