Tần Vũ từ phía sau như thuấn di lao đến, chớp mắt đã đuổi tới ba người bọn họ, tên lão đại biến sắc, huy quyền oanh về phía Tần Vũ.
“Diệm Lộng Quyền”
Hắn hét lớn:
- Chết đi!
Quyền của hắn mang theo hỏa diệm nồng đậm ầm ầm lao đi trên không trung đánh vào tàn ảnh của Tần Vũ.
Thân thể Tần Vũ di dộng theo quỹ đạo hình chữ V, đột nhiên hắn thi triển Thiên Mã Hành Không nhắm thẳng ngực tên lão đại mà đâm tới.
Tên lão đại hốt hoảng tế lên pháp bảo phòng ngự né tránh, một bên tên mày rậm định đánh lén Tần Vũ thì bị Dương Nguyệt Thiền một tiễn oanh tới, bức lui hắn về sau mấy trượng, hắn hai mắt gắt gao nhìn nàng, hừ lạnh:
- Lại một con tiện tì muốn chết!
Tên lão đại bị Tần Vũ oanh muốn kiếm phun ra ngụm máu tươi, văng ra xa hơn trăm trượng kinh hãi nhìn Tần Vũ, hắn hét thảm:
- Mau chạy!
Tần Vũ cười gằn:
- Muốn chạy ?
Một tiếng bạo nổ đinh tai nhức óc, Phong Bạo Dị Hỏa Hoàn nhanh chóng bao vây ba tên Hợp Thể trung kỳ vào bên trong, bọn chúng liều mạng xông ra ngoài, nhưng phong bạo và phong sát ở vùng rìa đại trận quá mức hung hãn, đành phải liều chết đánh với Tần Vũ, tên lão đại hét lớn:
- Tập trung giết hắn!
Tần Vũ lật tay tế lên pháp bảo Ngũ Hành Sơn, nó dung nhập vào nền đất bên dưới, sinh sinh hóa lớn thành một ngọn núi, phương viên hơn năm dặm, bao phủ bốn người vào bên trong.
Tần Vũ niệm chú ngữ, phun tiên huyết lên đầu ngón tay, vẽ lên không trung một chữ hỏa, lập tức hỏa hệ chân khí bên trong nồng đậm, nhiệt độ tăng lên chóng mặt, ba tên kia hốt hoảng, tế lên pháp bảo khắc chế hỏa hệ công kích, cố gắng cầm cự.
Tên mày rậm quay lưng lại chợt nhận ra hắn đã bị tách khỏi hai tên kia, hắn hét lớn:
- Lão đại, tam đệ ?
Lôi điện oanh khí tứ phương tám hướng, cước bộ hắn có chút loạn, chật vật né tránh phong sát lẫn lôi điện, hỏa diệm liên tục tiêu hao quang mang hộ tráo của hắn, cứ theo đà này, Tần Vũ không giết chết hắn thì hắn cũng bị thiêu chết.
Choang!
Hai tay tên mày rậm tê rần rần, may mắn hắn kịp phản xạ đỡ được một kiếm của Tần vũ, ánh mắt hoảng sợ ngó dáo dác xung quanh, trước mặt hắn bây giờ, quang cảnh hư hư ảo ảo, như đang ở mê trận, hắn trong lòng kêu thảm.
“Cao thủ trận pháp, chết tiệt”
Ở bên ngoài, Nguyệt Thiền đỡ Nguyệt Nhi nhanh chóng đi vào bên trong Ngũ Hành Sơn theo chỉ dẫn của Tần Vũ, đến điểm an toàn ở bên trong trị thương.
Nguyệt Nhi nắm tay của Nguyệt Thiền nói:
- Muội không sao, tỷ mau giúp phu quân.
Nguyệt Thiền gật đầu, tung mình đi theo lộ tuyến trận nhãn, đứng ở trên một ngọn cây, phong sát và lôi điện vô cùng quỷ dị, chỉ oanh kích loạn xạ ở xung quanh mà không hề làm tổn thương một cọng tóc của Nguyệt Thiền.
Nàng giương cung oanh kích về phía tên mày rậm.
“Truy Phong Tiễn”
Xiu! Oành!
Hắn toàn lực chống đỡ, lùi lại hơn mười trượng, cấp bách hô lớn:
- Lão đại, tam đệ !
Bành!
Sau lưng hắn truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt, cả người hắn tê cứng trong thoáng chốc, khí huyết nhộn nhạo, phun ra một ngụm tiên huyết, hắn còn chưa kịp vận chân khí bức lui lôi điện trong người, hỏa diệm đã bao trùm toàn thân hắn, biến hắn thành một bó đuốc sống.
Phụt!
Hắn ho ra một ngụm máu lớn, một chưởng này vô cùng quỷ dị, xuyên thẳng qua cương khí hộ thể và quang mang hộ tráo đánh thẳng lên nhục thân của hắn.
Văng mạnh xuống đất, hắn lồm cồm bò dậy, hét lớn:
- Đạo hữu, có gì chúng ta thương lượng, ta là tứ hoàng tử của Chu quốc, Chu Tước Tinh, ngươi giết ta sau này phi thăng không có lợi.
Tần Vũ cười lạnh, từ đằng xa chém một trảm kinh thiên về phía hắn, lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí lao ầm ầm về phía tên tứ hoàng tử.
Hết cách, hắn thả ra khí tức của hoàng thất lão tổ, lão hai mắt chớp động, oanh một chưởng thổi bạt sương mờ xung quanh, chấn nát Lôi Diệm Trảm Thiên, mạnh mẽ phá tan trận nhãn ở đây, thân hình Tần Vũ vừa lộ, lão đã oanh tới một chỉ mang theo băng hệ chân khí cường đại.
Tần Vũ tay ấn pháp quyết, tầng tầng lớp lớp đất đá và cây cối bên trong ngũ hành sơn che chắn trước mặt hắn, một chỉ của lão chấn nát hết thảy, đánh thẳng lên pháp bảo Kim Quy Thuẫn của Tần Vũ, đồng thời chấn nát hơn tám cái Kim Chung Tráo phù lục, đánh hắn bay khỏi ngũ hành sơn, xương ngực vỡ răng rắc năm sáu cái, lõm xuống thật sâu, may có Huyết Lân Giao Long giáp hỗ trợ hấp thu nếu không còn bị thương nặng hơn thế.
Tên tứ hoàng tử lợi dụng thời cơ, chớp mắt lao về phía Nguyệt Thiền, Tần Vũ nén đau, kích hoạt đại trận, vây hắn lại, Nguyệt Thiền cười lạnh, một tiễn bén nhọn, mang theo kim hệ chân khí và phong hệ chân khí cường đại, xuyên thẳng nhục thân của hắn.
“Xuyên Tâm Tích”
Xiu! Oành!
Phong hệ chân khí cấp tốc xoáy từng đợt trên ngực hắn, mang theo kim hệ chân khí bén nhọn, xoáy nát tâm mạch, oanh một lỗ lớn hơn nấm đấm, hắn đau đớn gào thét, cố gắng đâm một thương về phía Nguyệt Thiền.
Nàng đạp cước lui lại, hai tay ấn pháp quyết, kim hệ chân khí nồng đậm huyễn hóa thành cự thuẫn che chắn trước mặt nàng, Tần Vũ từ xa, một chưởng vỗ tới.
“Xuy Hỏa Chưởng”
Hắn thu thương, tung mình xoay người né chiêu, chưa kịp định thân, hai mắt hắn