Xế chiều, Tần Vũ đã đi được một phần ba quãng đường, hắn vẫn như cũ chốc chốc lại dừng lại, phi thân lên một ngọn cây cao, dùng [Thần Nhãn] tra xét xung quanh, nhưng thẳng đến bây giờ vẫn chưa có manh mối nào.
Tần Vũ nheo mắt nhìn về phía Đông Bắc, nơi đây cây cối xanh tốt lạ thường, nổi bật hơn hẳn những khu vực khác, hắn mỉm cười, có lẽ mục tiêu hắn tìm kiếm nằm ở phương hướng này.
Tần Vũ khoát tay ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục di chuyển, dọc đường bọn họ không gặp bất kỳ hung thú hay thế lực nào khác, bởi vì bọn chúng đã di chuyển về trung tâm của tầng hai Thông Thiên Địa Cung.
Nhan Như Ngọc trong lòng cấp bách nghĩ cách kéo dài thời gian, nếu như đội ngũ ở phương Bắc không tìm thấy Sinh Mệnh Chi Tuyền sẽ lập tức tiến về cực Đông tìm nàng phối hợp tìm kiếm tiếp, hoặc nếu may mắn tìm được nó, nhưng thấy nàng lâu ngày không liên lạc lại, bọn họ chắc chắn cũng sẽ tiến đến đây.
Điều quan trọng bây giờ là nàng phải giữ được chân của Tần Vũ, nhưng hắn quá thông minh, hơn nữa, hành sự rất tuyệt tình, không có cơ sở để nàng ra tay, Nhan Như Ngọc thoáng chốc đưa mắt biếc nhìn qua Tố Tố.
Đột nhiên Tần Vũ nói:
- Ngươi hóa thành bản thể yêu thú, ta mang ngươi đi, tốc độ ngươi quá chậm.
Nhan Như Ngọc trong lòng bối rối, cảm giác như hắn nhìn thấu kế hoạch của nàng, nàng nói:
- Công tử, chuyện này có chút bất tiện!
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh lệnh!
Nhan Như Ngọc sững sờ, nàng định mở lời, thì Tần Vũ đã nói:
- Nếu như Lung Linh làm ngươi vướng tay vướng chân, thì giết nàng trước cũng được!
Nhan Như Ngọc nghe xong hoảng hốt, cắn răng hóa thành bản thể nhảy lên vai Tần Vũ, Lung Linh cũng bám theo chui vào ống tay áo của hắn, rồi nằm im một chỗ đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này tốc độ di chuyển của đội ngũ Tần Vũ nhanh hơn hẳn lúc trước, chiêu này của Nhan Như Ngọc hắn đã nhìn thấu, làm sao có thể để nàng tự tung tự tác được.
Tần Vũ nói với Cơ Huyền Tử:
- Phiền huynh chăm sóc Tố Tố, ta sẽ đi trước một bước, thời gian cấp bách, mong huynh hỗ trợ!
Cơ Huyền Tử khẽ gật đầu, hắn nói:
- Ta biết rồi, đệ cứ an tâm giao mọi chuyện ở đằng sau lại cho ta.
Nói rồi, Tần Vũ vận Bách Quỷ Chi Thuật đến cực hạn, một thân tốc độ hắn đã kinh thiên, bây giờ lại càng khủng bố, chỉ kém chút nữa đã ngang với thần thông của Côn Bằng nhất tộc, Nhan Như Ngọc trong lòng kinh hãi cực điểm, ngày đó Côn Thanh Sơn chết trong tay hắn quả không oan.
Chỉ qua ha ba cước, Tần Vũ liền vượt qua mười dặm, hơn nữa, dường như hắn không biết mệt là gì, cứ ầm ầm lao đi trong rừng rậm, án theo tốc độ này, chập tối là hắn có đã thể đến vùng Đông Bắc.
Tần Vũ lúc này chợt nói:
- Nhất tộc các ngươi hẳn là còn bí pháp để truy vết nó, bây giờ đã tiếp cận được khu vực ẩn náu của nó, tại sao không mang ra dùng?
Nhan Như Ngọc thâm tâm giật mình, nhưng nàng vờ như không biết gì liền nói:
- Công tử, chúng ta không hề có bí pháp gì cả!
Tần Vũ cười lạnh, bọn chúng đều chung một gốc là yêu, chắc chắn sẽ có phương pháp truy vết yêu vật, chỉ là đang giấu hắn mà thôi.
Tần Vũ không nói gì, lôi ra Tam Vĩ Yêu Hồ, Nhan Như Ngọc cấp bách nói:
- Công tử, quả thật chúng ta không có bí pháp truy vết yêu vật.
Hắn cười lạnh, người không có điểm yếu mới đáng sợ, ngược lại, đối với Nhan Như Ngọc mà nói, điểm yếu của nàng hắn nắm trong tay, vẫn là dễ hành sự.
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Nếu không có bí pháp thì ngươi phải nghĩ cách! Lòng kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn!
Nhan Như Ngọc run rẩy nói:
- Công tử, quả thật tiểu nữ không biết cách truy vết nó, mong công tử giơ cao đánh khẽ!
Tần Vũ không nói gì, hắn lặng yên một lúc, tiếp tục di chuyển như cũ, Như Ngọc thở ra một hơi, thầm kêu may mắn, vẫn có thể đối phó với hắn.
Đột nhiên Tần Vũ dừng lại tế ra hồn phiên, hắn nói:
- Tam Vĩ Yêu Hồ thuần huyết làm yêu thú áp trận, cũng không tính là yếu, ngươi thấy thế nào?
Không đợi nàng trả lời, Vạn Hồn Phiên trong tay Tần Vũ tỏa ra huyết quang nồng đậm, từng sợi tơ máu bắt đầu tuôn ra, hướng về phía ống tay áo của hắn tràn tới, xâm nhập vào thân thể của Tam Vĩ Yêu Hồ Lung Linh, lôi ba hồn bảy vía nàng từ từ ly thể.
Nhan Như Ngọc hoảng hốt nói:
- Công tử, chúng ta đang tìm bồ đề thụ!
Hắn vẫn không dừng tay, miệng niệm chú ngữ, tay bắt pháp quyết, như cũ làm tới.
Như Ngọc hoảng hốt, từ trong mi tâm