Trong rừng rậm, đội ngũ Mã Hồng Tuấn ráo riết di chuyển về phía điểm tập kết an toàn, đột nhiên, hắn nhận ra điều gì đó, hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng bức bối, một cảm giác chua cay dâng lên đến tận đỉnh đầu.
“Mẹ kiếp, thì ra là hắn!”
Bây giờ Mã Hồng Tuấn mới nhận ra Tần Vũ mặc một cái đạo bào y hệt của Nạp Lan Tuyết lúc nãy, chữ Tần cũng được thêu y hệt nhau không khác một nét, hai mắt hắn long sòng sọc, sẵn sàng giết bất kỳ ai chọc vào hắn lúc này.
Đột nhiên hắn nói với thủ hạ:
- Ngươi cho người tung tin rằng đám người Tần gia đang nắm giữ Sinh Mệnh Chi Tuyền, đây là gia huy của gia tộc hắn!
Thủ hạ của hắn nghe xong trong lòng vô cùng ngờ vực, mục đích của chuyến tập kích đối phương lần này là để xác định đám người đó có nắm giữ Sinh Mệnh Chi Tuyền hay không, nhưng mà lúc nãy, một chữ cũng chưa hỏi, đối phương cũng không có thể hiện ra là mình đang nắm giữ thứ đấy, tại sao chủ tử của hắn lại nói như vậy.
Tuy trong lòng vô vàn thắc mắc, nhưng tên thủ hạ vẫn vâng dạ làm theo:
- Vâng thưa chủ tử!
Mã Hồng Tuấn cười lạnh, hắn bây giờ không cần quan tâm đối phương có nắm giữ Sinh Mệnh Chi Tuyền hay không nữa, quan trọng là hắn muốn đối phương bị tất cả các thế lực bên trong Thông Thiên Địa Cung truy sát mà thôi.
“Ngươi chết càng sớm càng tốt, khặc khặc!”
Ban đêm trong sâm lâm tối đen như mực, hôm nay mây đen kín trời, có lẽ trời sắp đổ mưa, tiếng sấm đì đùng từ ban nãy đến giờ vẫn không ngớt, không biết là do chiến kỹ hay là do pháp trận thời tiết gây ra.
Một cơn mưa đột nhiên ào ào rút xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt, xối trôi cả đất đá, mấy con thú nhỏ chạy loạn tìm chỗ trú.
Tu sĩ cũng nhanh chóng tìm chỗ trú mưa, mấy trận pháp sư khoa trương dựng lên quang mang phòng ngự, đắc ý đứng ở bên trong, nhìn mưa xối xả ở bên ngoài.
Nạp Lan Tuyết thân khoác đạo bào Tần thế gia, một tay ôm ngang khủy tay còn lại, thu người, ngước nhìn mây đen trên không trung, trong lòng nặng trĩu tâm tư, trời mưa to, nên cũng không rõ mắt nàng đỏ là do nước mưa hay là do nàng đang khóc.
Sấm chớp đì đùng, sáng cả một góc trời, nàng nhìn xa xăm về phía sợi tơ chân khí đang chỉ về, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng thở dài, tóc nàng vẫn búi cao.
Ngạo Thiên mang ô che cho nàng rồi nói:
- Muội muốn giải quyết chuyện này như thế nào?
Nạp Lan Tuyết không nói gì, chỉ đứng trân trân ở đó, Ngạo Thiên nhìn nàng trong lòng có chút phiền muộn, lo lắng cho tiểu muội của hắn.
Ngạo Thiên nói:
- Chuyện này muội cũng không nên quá phiền muộn, chưa chắc hắn đã phi thăng được tiên giới.
Nạp Lan Tuyết lắc đầu nói:
- Hắn rất mạnh, thậm chí mạnh hơn cả ca ca nữa.
Giọng nàng nhỏ nhẹ nặng trĩu nỗi lòng, cơn mưa lớn như vậy, cũng không rửa trôi được phiền muộn trong thâm tâm của nàng lúc này, nàng trong lòng rối bời, nàng phải làm sao đây.
Ngạo Thiên đôi mắt suy tư, hiếm khi nào Nạp Lan Tuyết chủ động khen ai, làm hắn càng thêm tò mò, muốn gặp tên họ Tần đó.
Ở cách đó rất xa, Tần Vũ thu công, chậm rãi mở hai mắt, nhìn cơn mưa bên ngoài đại trận, trong lòng tính toán lại kế hoạch một chút, mặc dù mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng hắn phải điều chỉnh lại để phù hợp với thực tế.
Tần Vũ nói với Cơ Huyền Tử:
- Cơ sư huynh, đệ nghĩ tranh đoạt tiên khí sắp tới các lộ thế lực sẽ hành động theo từng nhóm liên minh, cho nên đệ định nhờ huynh đứng ra hiệu triệu đệ tử trong tông môn phối hợp với thế gia Đông Tây nhị vực thành một khối liên minh để hành động.
Cơ Huyền Tử lưng dựa đại thụ, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tập hợp bọn họ lại thì dễ, nhưng để hiệu lệnh chiến đấu thì là một chuyện khác.
Tần Vũ cười cười nói:
- Chủ yếu là phô trương thanh thế, hơn nữa, có thêm nhân thủ cơ hội phòng thủ và tấn công cũng cao hơn một bậc.
Cơ Huyền Tử khẽ gật đầu đồng ý với Tần Vũ, xét về danh vọng, Tần Vũ không hề thua kém Cơ Huyền Tử, thậm chí có phần hơn.
Nhưng xét về địa vị trong tông môn, lại là chuyện khác, Cơ Huyền Tử đứng ra hiệu triệu lại hợp tình hợp lý hơn Tần Vũ rất nhiều, hơn nữa, cũng là để lại một cái ân tình cho Cơ Huyền Tử.
Ngược lại đối với Cơ Huyền Tử đây lại là chuyện tốt, thông qua lần này, nếu hắn biểu hiện xuất sắc, thì sẽ rất được lòng đệ tử trong tông, cũng như trưởng bối bên trên.
Tần Vũ nhìn về phía thế gia và thượng cổ gia tộc ở Thiên Huyền Đại Lục, đối với những lực lượng này hắn nắm chắc có thể chi phối được, bởi vì hầu hết đều là người của hắn, hơn nữa, chiến lực của bọn họ cũng rất mạnh và đã trải qua huấn luyện đội hình đội ngũ bài bản hơn rất nhiều so với đệ tử trong tông môn.
Dù sao thì tính chất của đệ tử gia tộc và đệ tử tông môn rất khác nhau, không thể so sánh qua loa như vậy được, nhưng tựu chung,