Chiến đấu trong bãi loạn thạch đã kết thúc, lúc này, đội ngũ Tần Vũ đang dừng lại để chữa thương, trước khi tiếp tục hành động.
Ở phía bên kia, cách đó không xa, trên bầu trời, Đằng Hóa Nguyên một tay ôm ngang ngực, một tay buông thõng xuống mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng, dường như bị người ta phế mất, đầu tóc rối bời, đôi mắt hắn gắt gao nhìn thân ảnh nam tử trước mặt.
Đằng Hóa Nguyên khục khặc ho ra một búng máu nhỏ, nhìn quanh một lượt, rồi hắn thều thào nói:
- Đạo hữu, chúng ta không thù không oán, Tiên Khí cũng đã nằm trong tay đạo hữu, có thể tha cho chúng ta một mạng hay không?
Nạp Lan Ngạo Thiên cười lớn một tràng rồi hắn nói:
- Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?
Đằng Hóa Nguyên nhất thời á khẩu, nhưng hắn vẫn thều thào đáp lời:
- Ta sẽ … để lại cho đối phương một con đường sống!
Nạp Lan Ngạo Thiên càng cười lớn hơn nữa, hắn hừ lạnh, lời nói lạnh tanh, dập tan hy vọng của Đằng Hóa Nguyên, hắn đáp trả:
- Còn ta thì ngược lại … khặc khặc …
Nạp Lan Ngạo Thiên dùng dằng đôi co với Đằng Hóa Nguyên không phải vì hắn nhiều lời, hay chờ đối phương hồi phục, mà hắn đang chờ đối phương tung ra chiêu bài bảo mệnh cuối cùng, đồng thời dò xét đối phương còn sát chiêu gì nữa hay không mới toàn lực ra tay để đảm bảo an toàn.
Đằng Hóa Nguyên thở dài, bỗng dưng đôi mắt hắn bừng bừng sát cơ, từ trong miệng, một con độc oa nhanh chóng chui ra rồi từ từ hóa lớn, che chắn trước mặt hắn, độc oa vừa xuất hiện, độc khí đã tràn lan ở không trung, cả hai phe đều hoảng hốt kêu lớn:
- Mau lùi lại!
- Là Thiên Độc Thiềm Thừ , aaa…, mau lùi lại!
Nạp Lan Tuyết ở phía sau lưng ca ca của nàng, hai tay nhanh chóng kết ấn, chân khí mang theo Dị Hỏa Hải Tâm Diễm trong cơ thể nàng nhanh chóng lưu chuyển theo lộ tuyến của công pháp, phóng xuất ra năm đầu ngón tay của nàng, theo chuyển động của ngọc thủ, dần dần kết thành ấn.
“Hải Diễm Thiên Hỏa Ấn”
Ầm! Uỳnh uỳnh uỳnh …
Hỏa ấn đánh xuống đầu của Thiên Độc Thiềm Thừ tản ra từng đợt hỏa diệm bỏng rát, đánh tan độc chướng của nó, đồng thời mạnh mẽ ép nó xuống dưới mặt đất, tạo thế cho tu sĩ phe Nạp Lan gia tộc lao lên tấn công địch nhân.
Đằng Hóa Nguyên nhân lúc hỗn loạn, dùng Huyết Độn Phù nhanh chóng bỏ chạy, Liễu Vân Chí và Trương Chí Vĩ thấy vậy, nào còn tâm tư nào đối kháng địch nhân, cũng thừa dịp nước đục rối ren, xoay đầu bỏ trốn, bọn họ tin chắc rằng đối phương sẽ nhanh chóng rút lui về cứ điểm, phòng thủ bảo vệ Tiên Khí nên sẽ không truy sát theo.
Nạp Lan Ngạo Thiên hừ lạnh, hắn không ngờ đối phương lại còn chiêu bài kiểu này, hắn lên tiếng phân phó.
- Lui!
Nạp Lan Ngạo Thiên phóng xuất ra mười hai trận kỳ phong bế bốn phương tám hướng xung quanh con Thiên Độc Thiềm Thừ lại, sau đó dẫn theo thủ hạ rời đi, hắn đã đoạt được Tiên Khí, cho nên việc bây giờ là nhanh chóng lui về cứ điểm, không phải là lúc dây dưa nữa.
Những thế lực ẩn nấp nãy giờ, bao gồm cả mấy nàng Bích Dao, Huân Nhi … Nguyệt Nhi cũng bắt đầu ra tay, truy sát đám người Nạp Lan gia tộc, Huân Nhi lập tức ra lệnh cho thủ hạ.
- Theo ta!
Đồng thời nàng bắn pháo hiệu cho đồng minh cùng biết, trên bầu trời hơn năm đạo pháo hiệu của các thế lực cùng lúc phát động, ráo riết truy sát Nạp Lan Ngạo Thiên.
Nạp Lan Ngạo Thiên hừ lạnh, hắn nuốt xuống một viên đan dược, chân khí trong cơ thể lập tức bùng nổ mãnh liệt, tay nắm chặt Tiên Khí, hắn vận chân khí bên trong cơ thể, súc thế chém ra một kiếm phô thiên cái địa.
“Thương Mang Kiếm”
OÀNH!
Kiếm kình bén nhọn, mang theo lực lượng kinh thiên động địa, chém ngang thương khung, để lại trên bầu trời một mảng kim sắc kiếm khí nồng đậm.
Kiếm khí càng bay ra xa càng hóa lớn, bay hơn mười dặm mới chịu dừng lại, lấy hắn làm trung tâm, kiếm mang liên tục tản ra, hình thành một vòng bán nguyệt rộng lớn, liên tục phát động công kích, chém địch nhân đang truy đuổi phía sau, một chiêu này vô cùng diễm lệ, uy lực cũng mạnh mẽ vượt bậc.
Bích Dao hừ lạnh, nàng vỗ ra một chưởng đánh bạt kiếm khí trên không trung đang quét đến phía nàng và đội ngũ ở đằng sau.
“Hồng Hoang Chưởng”
Chưởng pháp nàng đánh ra, cũng không thua kém gì Thương Mang Kiếm của Nạp Lan Ngạo Thiên, cự chưởng càng ngày càng lớn, đánh tan đi kiếm khí của địch nhân, tạo khoảng trống cho nàng và đội ngũ di chuyển, Vũ Nguyệt Nhi và Dương Nguyệt Thiền trong lòng vô cùng bội phục trước thực lực của Bích Dao.
Sau khi chém ra một kiếm kia, Ngạo Thiên lập tức xoay đầu nhanh chóng di chuyển về điểm phòng thủ, một kiếm này chỉ đủ để làm cầm chân địch nhân một lúc mà thôi, bởi vì lực lượng bị phân tán trên diện rộng, nên không cách nào hạ sát đối phương.
Bỉ Bỉ Đông quát lớn:
- Nhanh lên, không được để hắn rút về cứ điểm!
Bọn họ hiểu rõ, những thế lực còn sót lại tranh đoạt Tiên Khí, đều chuẩn bị cứ điểm phòng thủ vững chãi, để khi đắc thủ bảo vật đến tay, có nơi để lui về phòng thủ địch nhân, chờ ngày thông đạo lần nữa mở ra, truyền tống ra bên ngoài.
Trong mi tâm của Nạp Lan Tuyết một cái đèn nhỏ bay ra, Thiên Minh Đăng hóa lớn trên không trung, tỏa ra từng đợt hào quang mãnh liệt, nàng phun ra một ngụm tiên huyết, vẽ lên không