Tần Vũ bước đến trước quang mang hộ tráo của đại trận, Nạp Lan Tuyết khẽ bấm pháp quyết mở ra một thông đạo nhỏ cho hắn tiến vào trong.
Nạp Lan Ngạo Thiên nói khẽ:
- Thử hắn một chút!
Nạp Lan Tuyết nhẹ gật đầu.
- Ân!
Tần Vũ vừa bước vào bên trong đại trận, cảnh sắc trước mặt lập tức thay đổi, hắn khẽ nở nụ cười nhẹ, trên mặt hiện lên vẻ tiếu ý.
Cái đại trận này tính ra cũng thuộc hàng cực phẩm ở Thiên Huyền Đại Lục, nhưng bất quá đối với Tần Vũ, sau khi nhận được truyền thừa từ Viêm Phù Tổ Sư, thì cũng chỉ là một loại trận pháp bình thường mà thôi.
Tần Vũ nhấc tay, một đạo cấm chế nhanh chóng dung nhập vào mặt đất, phút chốc đã hóa giải ba bốn tầng phòng ngự bảo vệ cấm chế bên dưới, trận nhãn ở chỗ này cũng đã dần lộ ra.
Sắc mặt Nạp Lan Tuyết nhanh chóng biến hóa, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm, ngày trước nàng biết hắn rất mạnh về trận pháp nhưng mạnh đến bậc này thật là ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Đột nhiên Nạp Lan Tuyết nói gấp:
- Mau cản hắn lại!
Lời nàng nói ra tuy nhanh, nhưng trên thực tế đã chậm, trận nhãn ở nơi Tần Vũ bước vào đã bị hắn biến đổi nắm trong tay, chính nàng và Ngạo Thiên cũng không thể nào nghĩ ra hắn có thể làm được như vậy.
Bây giờ muốn vây hắn lại ở trong này là chuyện không thể!
Tần Vũ đạp nhẹ hai cước, lao vun vút trong mê trận, nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, đến vùng trung tâm của đại trận.
Mấy tên đứng đầu ở nơi đây cũng trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh lao ra khỏi mê trận trước mặt, cái tốc độ phá trận như này cũng quá nhanh đi, chưa tới mười phút, hắn đã xông quan thành công.
Nạp Lan Ngạo Thiên đột nhiên cười lớn nói:
- Tần đệ, ta nghe nói đệ rất mạnh về trận pháp, nên có ý muốn quan khán một chút, đệ không để bụng chứ?
Đối phương đã chủ động mở lời, Tần Vũ cũng không hẹp hòi, hơn nữa, làm tình hình căng thẳng trong lúc này, không có lợi cho đàm phán phía sau, Tần Vũ nhanh chóng đáp lời:
- Không có gì, không có gì, mấy chuyện này không đáng để nhắc tới.
Nạp Lan Ngạo Thiên nghe Tần Vũ đáp lời, cũng thầm thở ra một hơi, chỉ sợ hắn để bụng, lát nữa đàm phán khó khăn.
Tần Vũ chắp tay về phía mọi người rồi nói:
- Mọi người cũng đã vất vả rồi, như thế này đi, tại hạ đi thẳng vào vấn đề để chúng ta có thêm thời gian để làm việc khác, đây là danh sách vật phẩm cần trao đổi.
Trong ngọc giản màu đỏ này là những vật nhất định phải có, không thể thay đổi, ngọc giản màu xanh là vật phẩm bình thường, ta tin tưởng khá dễ để cung cấp còn ngọc giản màu trắng này là tùy chọn, có cũng được, không có thì thay thế bằng vật tương đương là được, mời chư vị xem qua.
Ngạo Thiên xem qua ba ngọc giản, trên mặt cũng có chút căng thẳng, cái giá này đã bằng hai lần Tiên Khí, nhưng hắn hiểu, phần trội hơn trong danh sách này là mua lại cái mạng của bọn họ.
Ngạo Thiên đưa danh sách vật phẩm cho mấy vị tu sĩ cầm đầu ở đây xem qua một lượt, bọn họ xem xong trên mặt cũng lộ ra vẻ chần chừ, cái giá này quả thật là lớn.
Một vị công tử đảo mắt nhìn lại thủ hạ bên dưới, đồng thời dõi mắt nhìn ra phía bên ngoài, hắn âm thầm tặc lưỡi, đúng là không thể không đưa cho đối phương, dù sao cũng phải có mạng mới cầm được Tiên Khí.
Hơn nữa, bọn họ cũng có tâm tư khác, số lượng bảo vật lớn như vậy, một mình Nạp Lan gia tộc không thể nào xuất ra đủ, chắc chắn phải thu gom từ phía bọn họ, sau này các thế lực này cũng có cớ nhúng tay vào Tiên Khí.
Nạp Lan Tuyết xem xong danh sách vật phẩm yêu cầu, nàng cũng có chút suy tư, đối phương đưa ra danh sách rất thông minh, đa số là bảo vật đạt được ở trong này, không phải những vật không thể thu gom.
Nhưng bỏ ra cái giá lớn như vậy, nàng cũng có chút tiếc nuối, nàng nhìn Tần Vũ, đôi môi mấp máy định nói gì đó rồi lại thôi, vốn nàng định dùng lời lẽ thuyết phục hắn, nhưng nhớ lại chuyện ngày trước, nàng đành phải dằn xuống.
Dựa theo ký ức và phán đoán của Nạp Lan Tuyết, Tần Vũ không phải là người dễ bị nhan sắc dao động.
Tần Vũ thấy bọn họ trầm mặc không lên tiếng, hắn liền nói:
- Chư vị, các vị thấy như thế nào?
Nạp Lan Ngạo Thiên nói:
- Có thể bớt 2 thành hay không?
Tần Vũ cười cười, rồi dứt khoát nói:
- Thành giao!
Nạp Lan Ngạo Thiên phút chốc ngẩn người, hắn không ngờ tên họ Tần lại hào sảng như vậy, dứt khoát đồng ý ngay lập tức.
Đám tu sĩ của Hàn Nguyệt Đại Lục nghe xong cũng thở ra một hơi, coi như cũng giữ lại được một phần tích lũy ở trong Thông Thiên Địa Cung.
Hai khắc sau, Tần Vũ bước ra khỏi đại trận, trên vẻ mặt hiện lên vẻ thỏa mãn nồng đậm, hắn nhìn về phía đám thánh tử Thiên Huyền Đại Lục khẽ gật đầu.
Khương Duy Ninh lúc này sốt sắng truyền âm hỏi:
- Tần sư đệ, như thế nào, có lấy được Viêm Chu Quả ?
Tần Vũ lúc này nói lớn:
- Lần giao dịch này ngoại trừ Viêm Chu Quả, mọi thứ đều đã thuận lợi thu đến tay.
Khương Duy Ninh trên mặt lúc này thể hiện sự thất vọng thất rõ, trong lòng hắn liên tục mắng chửi Tần Vũ.
“Hừ, cái gì mà không thể lấy được, ngươi giở trò thì có, chó chết, tức chết ta mất …”
Trái ngược với Khương Duy Ninh, mấy vị thánh tử còn lại khá