Ngạo Thiên từ đằng xa, quét ngang một kiếm, kiếm khí mang theo phong hệ chân khí sắc bén, chém về phía đệ tử của Vệ gia, làm cho bọn họ bị ngộ thương, lùi lại một mảng lớn.
Vệ Cẩm Tú tức giận nói:
- Đạo hữu, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào chuyện này!
Ngạo Thiên khẽ nhếch miệng cười cười, hắn không nói gì, kiếm trong tay lần nữa rực sáng, hỏa hệ chân khí nồng đậm đến cực điểm, hắn bồi thêm một chiêu.
“Địa Viêm Kiếm Khí”
Bành!
Phong hệ kiếm khí chưa tan, lại tao ngộ hỏa hệ kiếm khí, làm cho hỏa hệ càng bộc phát dữ dội, ngọn lửa lập tức bao trùm một phạm vi rộng lớn đẩy lùi đệ tử Vệ gia, tạo khoảng trống cho đệ tử Tần gia tiến đánh.
Nạp Lan Tuyết ở phía đằng xa, hai tay nhanh chóng kết ấn, mấy đạo cờ phướn nhanh chóng từ trong không gian giới chỉ của nàng bay ra, lập tức vây lấy đám người Vệ gia vào bên trong.
Đội trưởng đội hộ vệ của Vệ gia hét lớn:
- Mau phá cờ phướn!
Huynh đệ Nạp Lan gia phối hợp cực kỳ ăn ý, Ngạo Thiên thấy đối phương muốn phá bỏ thế trận của muội muội, lập tức tiến đánh cản lại.
Đệ tử của Tần thế gia cũng không đứng yên, lập tức lùi lại, thủ vệ cờ phướn, hỗ trợ Nạp Lan Tuyết thiết lập đại trận.
Trận chuẩn bị thành, Bích Dao liền lập tức tung ra Tinh La Bàn pháp bảo, trợ uy cho đại trận của Nạp Lan Tuyết.
Nạp Lan Tuyết quát lớn:
- Kỳ Môn Bát Quát Trận! Thành!
Một chữ thành vừa ra khỏi miệng của nàng, đại trận ầm ầm xoay chuyển, vây lấy đội ngũ Vệ gia vào bên trong, lại có Tinh La Bàn trợ uy, uy lực đại trận tăng mạnh.
Nạp Lan Tuyết lập tức truyền âm cho Bích Dao:
“Sinh, Cảnh, Khai là Cát, còn lại là Hung.
Tỷ đang đứng ở cửa Sinh”
Bích Dao khẽ gật đầu, hai tay này kết ấn, Tinh La Bàn trên không rực sáng, một sức nặng khủng khiếp vô hình lập tức trấn xuống Kỳ Môn Bát Quái Trận, làm cho trọng lực bên trong tăng vọt.
Vệ Cẩm Tú sắc mặt lúc này vô cùng khó coi, nàng nói:
- Chư vị đạo hữu, các ngươi đừng quá đáng, ta dù sao cũng chưa làm gì các ngươi!
Bích Dao cười nhạt, nàng không đáp lại Vệ Cẩm Tú, đối phương nói ra những lời này là muốn xuống đài, nhưng với tính khí của nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy.
Đội trưởng đội hộ vệ của Vệ gia lập tức ngưng trọng, hắn quát lớn:
- Tập trung phá một cờ phướn!
Sở trường của Vệ gia không phải là trận pháp, nên bọn họ nhanh chóng đưa ra quyết định phá một cờ phướn để tìm sơ hở của đại trận mà thoát vây.
Vệ Cẩm Tú đôi mắt hiện lên tia giận dữ:
- Hừ, các ngươi đã như vậy đừng trách ta độc ác!
Nàng nói xong, lập tức thả ra khí tức lão tổ trong nhà, nhắm vào một cây cờ phướn mà đánh tới.
Hư ảnh của lão vừa hiện, trời nổi dị tượng, một luồng kim hệ chân khí nồng đậm cuồn cuộn hội tụ về thương trong tay lão, lão hét lớn, đầy ngạo nghễ.
- Phá Toái Hư Không!
Một thương nhanh như thiểm điện đánh thẳng về phía cờ phướn ở cửa Hưu, kình lực dữ dội muốn xé toạc hư không ở nơi đây.
Ngạo Thiên và Bích Dao ở phụ cận, liền lập xuất chiêu cản lại, nào để cho đối phương đạt được mục đích.
“Phượng Hoàng Thiên Không Vũ”
“Lôi Thiểm Kiếm Quang”
Oành! BÀNH! BÀNH!
Tam chiêu va chạm, ầm ầm bạo nộ trên không trung, dư uy tản ra xung quanh, làm cho tu sĩ hai bên ngộ thương không ít, nhưng mục đích của Vệ Cẩm Tú đã thất bại, cờ phướn tuy bị tổn hại, nhưng lại không bị chấn vỡ, đại trận như cũ vây lấy bọn họ.
“Đại tiểu thư, người mau chạy đi”
Đội trưởng đội hộ vệ cảm thấy không ổn liền truyền âm cho Cẩm Tú, nói nàng mau chóng tìm đường thoát thân, án theo tình hình này, tình hình càng lúc càng bất lợi cho họ.
Chưa kể, thiếu niên ở đằng xa, mang lại cho hắn cảm giác bất an nồng đậm, dựa theo quan sát của hắn lúc nãy, thì có lẽ, một mình hắn hạ con độc oa kia.
Vệ Cẩm Tú vừa chống đỡ vừa suy nghĩ, trong lòng này rất minh bạch, ở lại chính là chết, mà bỏ chạy, cũng chưa chắc đã tốt, bởi vì một khi nàng bỏ trốn sĩ khí quân sĩ sẽ nhanh chóng sụt giảm, tướng đào binh vong, đây là đạo lý không thể tránh khỏi.
Ngạo Thiên liên tục ép lui Vệ Nam, vừa nãy hắn chỉ phân tâm một chút để truyền âm cho Cẩm Tú, liền bị Ngạo Thiên trảm tới, một bên tay trái máu chảy đầm đìa, hắn cố gắng dùng đan dược khôi phục, nhưng vết thương do kiếm chiêu của Ngạo Thiên gây ra, lại rất khó chữa lành.
Lôi quang liên tục bám lấy, tàn phá huyết nhục ở đó, làm hắn đau đớn và tê rát không thôi.
Bích Dao đứng ở cửa Sinh liên tục oanh kích về phía Vệ Cẩm Tú, chân khí ở chỗ của nàng, cuồn cuộn không dứt, trái ngược lại hoàn toàn với chỗ trung tâm trận, chân khí mỏng manh thưa thớt, đang có dấu hiệu cạn kiệt.
Vệ Cẩm Tú trong lòng dần dần trùng xuống, trên mặt đã hiện lên vẻ thấp thỏm lo âu, chốc chốc nàng lại nhìn về phía Tần Vũ.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ thu phục thành công Thiên Độc Thiềm