Trên một đỉnh núi cao chọc trời, xung quanh toàn là bạch vân lượn lờ, trông không khác gì bồng lai tiên cảnh vô cùng huyền ảo.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy một cái đại môn cũ kỹ, nó đã đứng sừng sững ở đó và dường như đã trải qua rất nhiều thời đại, cùng với năm tháng chứng kiến từng giai đoạn lịch sử thăng trầm của Thiên Huyền Đại Lục.
Nhìn kỹ hơn một chút liền thấy trên đỉnh của đại môn, đề hai chữ "Phật Môn".
Từ bên trong, một nam tử tuấn tú lững thửng đi ra, trên tay hắn cầm một cái bát và một chuỗi hạt, hắn đứng lại trước đại môn một lát rồi nói lớn:
- Hôm nay ta xuất sơn thề phải diệt trừ được ma đồ ngươi mới trở về Thanh Liên sơn.
Gió thổi thoảng qua làm áo cà sa hắn lay động dữ dội, dường như thiên địa đang chứng giám cho lời thề của hắn vậy.
Hắn điểm nhẹ chân lên mặt đất, thân hình lập tức biến mất.
Sâu ở bên trong Thanh Liên sơn, một lão sư lắc đầu thở dài.
- Ài, thật là đáng tiếc ! thật là đáng tiếc a !
Tiếng của lão cứ quanh quẩn ở trong thiên địa mãi một lúc lâu mới tiêu tán hoàn toàn.
!
Ở trong một động thiên phúc địa rộng lớn, có một cái hồ nước rộng mênh mông, nước trong hồ trong xanh vô cùng, ngồi ở trên thuyền câu có thể thấy toàn cảnh lũ cá đang bơi lượn bên dưới.
Lúc này, một nam tử mặc thanh sam cung kính nói với người ngồi trên thuyền câu ở giữa hồ.
- Sư phụ, quả như người dự liệu, sau khi nghe được tin đó, tên tiểu tăng kia đã xuất sơn!
Lão chỉ gật đầu, không có lên tiếng đáp lời nam tử vận thanh sam.
Ánh mắt của lão không một tia gợn sóng, mấy chuyện cỏn con này đều nằm trong tính toán của lão nên khi nghe đồ đệ của mình nhắc đến, lão cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.
- Ngươi ở sau lưng giúp hắn một tay!
- Vâng thưa sư phụ, đệ tử sẽ cố gắng làm hết sức!
!
Bên trong đình viện của Tần Vũ, một lão đầu lên tiếng nhắc nhở hắn:
- Người của ta nói đám người Phật Môn đã xuất thế, lần này có lẽ là nhằm vào ngươi.
Tần Vũ nhìn lão đầu Tống Thư Hằng một thoáng rồi dời ánh mắt nhìn ra ngoài xa, hắn nói:
- Tiểu bối cũng đã nghe được tin này, bất quá, có tiền bối ở đây tiểu bối cũng an tâm hơn hẳn.
- Hừ … Phật Môn cũng không phải hạng dễ chọc, không phải tự nhiên bọn họ có thể tồn tại qua mấy thời đại, từ thời hồng hoang đến bây giờ một cách dễ dàng như vậy đâu.
Tần Vũ gật đầu, không có lên tiếng phản bác lão, nhưng đây lại là cái hắn muốn, bấy lâu nay hắn vẫn tìm cách lôi mấy cái thế lực ẩn giấu ở tận cùng cao tầng của Thiên Huyền Đại Lục ra ngoài ánh sáng, có lẽ Phật Môn chính là thế lực đầu tiên.
Nhưng lời của Tống lão đầu ngày hôm nay cũng đã giúp Tần Vũ minh chứng một điều là mấy lão quái ở Thiên Huyền Đại Lục mặc dù ở ẩn, thế nhưng tay chân ở đại lục thì vẫn còn đó, thậm chí năng lực không kém thế gia là mấy, chỉ cần họ xuất thế liền có thể điều động.
Nhưng rốt cuộc tại sao bọn họ lại một mực ở ẩn như vậy, chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện phi thăng và cỗ thi thể bị phong ấn ở Thiên Huyền Đại Lục hay còn một lý do nào khác mà hắn chưa thể tra tới.
Tuy nhiên, nói gì thì nói, hắn vẫn cảm nhận được mọi mũi nhọn đang chỉ về hắn, dường như mọi sự lớn nhỏ ở đây hắn đều có sự liên can không nhiều thì ít, đây chính là điểm mấu chốt, hơn nữa, mọi việc đều trông vô cùng tự nhiên nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó quá thuận lợi với hắn.
Bởi vì khi Tần Vũ nghĩ kỹ lại, hắn thấy không chừng hết thảy mọi sự kiện trong đời hắn đều là sự sắp đặt của mấy lão đầu, chẳng hạn như việc hắn thu được Dị Hỏa Phong Lôi Long Diệm vậy, thậm chí cả việc hắn xuyên không đến đây cũng như thế.
Thấy Tần Vũ đăm chiêu, lão đầu Tống Thư Hằng đằng hắng một cái rồi lão nói:
- Tốt nhất đừng giết đệ tử của Phật Môn.
Tần Vũ nhíu mày,hắn hỏi lại lão:
- Mong tiền bối nói rõ.
Lão lắc đầu thở dài nói:
- Mấy tên đầu trọc đó miệng thì nói phật tử bao dung bác ái, nhưng thật ra lại thù dai vô cùng, một khi ngươi giết đệ tử của Phật Môn, bọn chúng sẽ ùn ùn kéo đến, hết tên này đến tên khác đến khi nào