Lâm Phong lên tiếng, lập tức trở thành tiên phong mở đường cho Thiêu Kiêu hội nhanh chóng đi đến quyết định thành lập, mọi người dù có dị nghị những cũng không ai dám đứng ra lên tiếng, bởi vì kẻ bọn họ có thể tôn lên để chống lại Tần Vũ, cũng đã đồng ý với việc này, bọn họ cũng không nào làm gì khác hơn.
Một chiêu này của Tần Vũ quá mức thâm sâu, buộc chặt kẻ có thể cầm đầu đám người chống đối mình, lên chung thuyền với hắn, đám người bên dưới, không còn ai để bấu víu nữa.
Trò chơi chính trị là như vậy, không cần phải tốn công tiêu diệt một đám lâu la, chỉ cần nắm thóp người cầm đầu là đủ.
Không ít kẻ thầm chửi sau lưng Lâm Phong là kẻ nối giáo cho giặc, vô liêm sỉ, nhưng cũng không ít kẻ đồng tình với hắn, nước cờ này, không thể dùng cứng đối cứng.
Lâm Phong này, sau nhiều biến cố, cũng đã học được thế nào là tâm tư cẩn thận, và quan trọng là biết nhẫn đúng lúc.
Bài học của chi hệ Lâm gia Tam trưởng lão vẫn còn đó, mùi huyết tanh vẫn còn vương khắp đình viện Lâm gia, làm sao hắn có thể quên ngay được.
Tần Vũ khẽ cười thầm trong lòng, vốn hắn còn dự liệu tên Lâm Phong sẽ phản đối chuyện này kịch liệt, kéo theo một đám thế gia bên dưới huyên náo một phen, nào ngờ tên này cũng là kẻ thức thời, giúp hắn tiết kiệm không ít tâm lực.
- Nếu đã như vậy, chọn ngày lành tháng tốt cũng không bằng ngày hôm nay, đúng lúc đông đủ tất cả mọi người, chúng ta bắt đầu tiến hành bầu chọn các chức vị trong Thiên Kiêu hội.
Nam Cung Uyển Nhi lên tiếng hỗ trợ Tần Vũ, nàng là người thông minh, đương nhiên biết phải làm gì trong lúc như thế này.
Đại sảnh đang to nhỏ bàn tán, nghe được lời này của Uyển Nhi liền trở nên trầm mặc trong thoáng chốc, rồi lại trở nên ồn ào hơn hẳn.
Mọi người đều đang phỏng đoán ai sẽ là Thái thượng Đại Trưởng Lão, bởi vì hiển nhiên, Tần Vũ Tần thế tử của Tần thế gia sẽ lên làm hội chủ của Thiên Kiêu hội rồi.
Hơn nữa, ở đây, ngoài Nam Cung Thắng là có cơ sở để tranh cử với hắn ra, thì còn lại, hầu như không có kẻ nào đủ sức để tranh đoạt chức vị này với hắn cả.
Còn về Long Vũ Âm và Nam Cung Uyển Nhi nhị nữ mà nói, chẳng phải đã là người của hắn từ lâu rồi sao.
Nghĩ vậy, bọn họ liền nho nhỏ nghị luận với những người bên cạnh về vị trí Thái thượng Đại trưởng lão của Thiêu Kiêu hội.
Đại đa số cho rằng sẽ do tên Nam Cung Thắng chấp chưởng, một số ít lại cho rằng, Nam Cung Uyển Nhi sẽ thay hắn chấp chưởng, và rất ít người nghĩ đến Long Vũ Âm.
Long Vũ Âm ở một bên cẩn thận suy nghĩ, tính tình nàng thật sự không muốn bị trói buộc bởi chuyện xử lý công vụ như chức vị Thái thượng Đại trưởng lão này, hơn nữa, nàng không dám chắc là sẽ có thể làm tốt bằng Nam Cung Uyển Nhi, chuyện này có ảnh hưởng đến sự phát triển của Thiên Kiêu hội, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Tần Vũ.
Nghĩ vậy, nàng liền thuận nước đẩy thuyền, đề cử một cái tên.
- Theo muội nghĩ, vị trí hội chủ nên để cho Tần huynh đảm đương, còn vị trí Thái thượng Đại trưởng lão, hẳn là nên để cho Nam Cung Uyển Nhi chấp chưởng.
Mọi người có mặt ở trong đại sảnh tỏ ra hết sức kinh ngạc trước những lời này của Long Vũ Âm, vốn bọn họ còn nghĩ sẽ có một màn long tranh hổ đấu giữa hai nàng, vậy mà lời nói của Long Vũ Âm đã đập tan đi viễn cảnh mà họ vừa nghĩ tới lúc nãy.
Tại sao a!
Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, nhưng không ai dám đi hỏi trực tiếp Long Vũ Âm cả, chỉ có một số kẻ tinh tường mới nhìn thấu suy nghĩ của Long Vũ Âm ở bên trong.
Hành động này của Long Vũ Âm hẳn sẽ để lại cho Tần Vũ một hồi cảm kích không thôi, đây là một nước đi khôn ngoan.
Nhưng mà liệu Nam Cung Thắng có đồng ý hay không, lại là chuyện cần phải bàn đến.
Những lời bàn tán này, đương nhiên Nam Cung Thắng nghe được, nhưng hắn ngược lại cảm thấy cái chức vị Thái thượng Đại Trưởng Lão này thiệt phiền toái, dựa theo kinh nghiệm của hắn, vị trí này trong gia tộc hay trong các hội các, đều phải phụ giúp hội chủ xử lý rất nhiều công sự, đặc biệt là khi y đi vắng.
Mà Nam Cung Thắng rất lười dính líu đến những việc như vậy, chẳng thà để thời gian hắn tu luyện