Tần Vũ đang lướt nhanh trên hành lang của một đại điện rộng lớn, từ khi bước vào đây hắn liền cùng Huân Nhi bị cưỡng ép tách rời, bất quá Tần Vũ cũng không mấy lo lắng cho Huân Nhi nàng cũng là một cái Khí Vận Chi Tử tất sẽ có cơ duyên riêng của mình.
Tần Vũ nãy giờ, dưới chỉ dẫn của Diệm Cơ, một thế lao tới, vượt qua liền 4 cái thử thách, hiện giờ đang tiến về phía trung tâm, từ lúc Tu Nhai bước vào đây, hắn liền mất dấu.
Trước đó không lâu, trước khi hắn đặt chân vào tòa đại điện này, Diệm Cơ đã lên tiếng cảnh báo hắn ở đây có bố trí Lĩnh Vực quy tắc, nên hắn lăm lăm vũ khí cẩn thận bước vào.
Mà không ngờ là khi hắn vừa tiến vào liền mất quyền khống chế đối với không gian giới chỉ.
Bây giờ trong tay hắn chỉ có Phong Vân Kiếm, vài cái phù lục bảo mệnh, Kim Chung Tráo pháp bảo và nội giáp mà thôi.
Hắn có chút tiếc hận, biết thế toàn thân vũ trang rồi mới tiến vào.
...
Qua một hồi chạy liên tục trong cái hành lang vô tận, bây giờ cũng đã qua 2 canh giờ rồi mà hắn vẫn chưa thấy điểm cuối, hắn nghi ngờ hỏi Diệm Cơ:
- Tiền bối, người có chắc đây không phải là mê trận không?
- Chắc chắn, ngươi cứ chạy về phía trước.
Nàng chỉ đáp lại như vậy rồi im lặng, rồi lại bảo Tần Vũ hắn cố hết sức chạy trên cái thông đạo này đến khi nào hắn không chạy nổi nữa thì thôi.
Tần Vũ cũng không hỏi nhiều, cắm đầu cắm cổ chạy, rồi dần dần hắn chợt nhận ra, hình như hắn thấy nặng nề dần.
Diệm Cơ nhìn thông đạo, thoáng chút hồi tưởng nhớ nhung, mắt nàng đượm buồn rồi lại thở dài một hơi, cái thông đạo này chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của nàng.
Tần Vũ chạy mải miết quên đi thời gian, bẵng một lúc lâu, hắn sực tỉnh ngộ, chân khí xung quanh hắn ngày càng lúc càng nhạt dần.
"Nguy hiểm"
Tần Vũ bị một lực lượng thần bí nào đó kêu gọi, bất giác mải miết chạy quên mình, bây giờ tỉnh lại nhận ra chân khí xung quanh hạ thấp, mà chính mình chân khí cũng không còn bao nhiêu.
- Cái này có chút dị thường.
Diệm Cơ vẫn như cũ không có lên tiếng, hết cách hắn mải miết chạy tiếp, Tần Vũ thấy vô cùng vô tận, định quay đầu trở ra.
Diệm Cơ lên tiếng quát vội:
- Tuyệt đối không được quay đầu!
Tần Vũ giật mình, tính hỏi lại nghĩ nghĩ một hồi cũng là dằn xuống tò mò, rồi một hơi cố gắng chạy, hắn cảm giác mình vậy mà mải miết chạy phải hơn một tháng rồi a!
Từ lúc đan điền khô kiệt hắn liền dùng sức mạnh thân thể tiếp tục chạy, cũng may hắn mang trong mình hệ thống, điểm thể chất cung cấp cho hắn sinh cơ dồi dào, hắn cơ hồ chạy mãi không có dấu hiệu suy kiệt, rồi trước tầm mắt hắn dần xuất hiện một cái bia hoàng kim, trên đó ghi hơn chục dòng chữ cổ.
Hắn vô phương thông dịch.
Bất tri bất giác hắn giơ tay sờ lên bia đá.
Bỗng nhiên bia đá hiện lên hai chữ cổ khó hiểu("Tần Vũ").
Diệm Cơ nhìn những cái tên trên đó, ánh mắt ẩn ẩn lệ quang.
Chữ cổ vừa hiện, một ánh sáng chói lòa bao trùm lấy Tần Vũ, lúc hắn mở mắt lại nhìn chung quanh đã quay lại đại điện, hắn cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, nhưng cảnh vật đã thay đổi, trong này hơn hai mươi cái tượng đá, trái phải mỗi bên mười cái tượng đá tạc hình người uy nghi bệ nghễ.
Mỗi một nhân tượng cầm một loại vũ khí khác nhau, hắn nhìn xung quanh rồi trực tiếp hướng mắt về tượng đá ngồi trên long ủy, hai tay đặt lên chuôi kiếm cắm trên mặt đất phía trước.
Tần Vũ cố gắng nhìn kỹ vào đôi mắt của tượng đá đó, bất