Lâu thuyền phi hành ưu điểm là cùng lúc chở được nhiều người phi hành, ngược lại, rõ ràng nhược điểm của nó là tốc độ di chuyển không cao, nhưng mà cũng không phải là chậm, hơn nữa lại tiết kiệm sức người.
Chỉ cần có chân khí thạch do Nguyên Anh kỳ áp súc tạo nên, có thể sử dụng để cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên hấp thu chân khí, hoặc làm nguồn năng lượng cho pháp trận, truyền tống trận duy trì hoạt động, là lâu thuyền có thể tự động phi hành, theo ý muốn của người điều khiển lâu thuyền.
Từ Trung Châu thành Đông Vực đi đến Trung Thổ quả thật là xa, quãng đường bằng một phần ba bề dài của Nhân giới vực, đi bằng lâu thuyền cũng phải mất 7 ngày di chuyển liên tục thì mới tới.
Đệ tử con cháu bình thường thì ở phòng tập trung, có địa vị hơn thì có phòng riêng lớn nhỏ tùy thuộc cấp bậc, Tần Vũ là đích hệ thiếu chủ nên có hẳn một gian phòng rộng rãi ở trên lâu thuyền phi hành.
Tần Nhược Tuyết lau lau dọn dọn trong phòng của Tần Vũ, xong xuôi liền chuẩn bị bữa trưa cho hắn.
Nàng đáng lẽ phải ở lại chăm sóc cho Diệp Nhi, đồng thời đi theo Tuyết Di tu luyện.
Nhưng mà Tần Hạo ca ca của nàng quỳ 3 ngày 3 đêm liên tục cầu xin Tần Vũ cho nàng cơ hội vào thượng cổ tông môn tu luyện, hơn nữa Tần Hạo vì cái danh ngạch còn dâng lên 5 gốc tứ phẩm thảo dược 500 năm.
Tần Vũ "cảm động" đồng ý, hảo cảm của Tần Hạo đối với Tần Vũ liền trực tiếp thành 100/100 hoàn mỹ cấp độ.
Tần Vũ làm vậy không phải là làm khó dễ gì Tần Hạo, mà hắn muốn ở ngoài tuyên bố rằng, bất kể ai muốn từ hắn lấy được chỗ tốt thì phải cống hiến hoặc bỏ ra một cái giá tương xứng.
Cái này cũng để cho hắn sau này dễ quản lý thủ hạ mà chuẩn bị trước.
Về phần Diệp Nhi, Tần Vũ quyết định để nàng ở Tần gia tu luyện với Tuyết Di, đợi khi nào nàng Kết Anh thành công, nhờ lão tổ gửi gắm trực tiếp vào nội môn tu luyện cũng thuận tiện hơn.
Hơn nữa, chuyện này là hắn lo lắng cho an toàn của nàng, hắn không thể kè kè theo nàng bảo vệ suốt ngày.
Đạt tới Nguyên Anh kỳ nàng có nhiều hơn một phần thực lực tự bảo vệ mình.
...
Tần Vũ đứng trước đình viện của ngoại môn Triệu trưởng lão đã hơn hai canh giờ, mà vẫn chưa được diện kiến, trên mặt hắn vẫn một bộ ung dung, lễ độ chờ đợi.
- Triệu trưởng lão cho gọi Tần thiếu chủ.
Tần Vũ mang theo đám thủ hạ tiến vào đình viện, hắn rảo bước vào đại sảnh, còn đám thủ hạ ngay ngắn xếp hàng chỉnh tề đứng ở bên ngoài, rất có khí khái của một đội binh đã qua huấn luyện nghiêm túc.
- Tần Vũ bái kiến Triệu trưởng lão.
- Ngươi là con trai của Tần Ngạo Thiên gia chủ?
- Dạ vâng thưa tiền bối.
- Tiểu tử ngươi đến đây có chuyện gì?
Triệu trưởng lão một thân tu vi Luyện Hư sơ kỳ cao thủ, chịu trách nhiệm trong coi một sơn phong ở Đông Khu ngoại môn của Thượng cổ Thanh Vân tông, tuổi lão đã cao mà cũng chỉ đạt đến Luyện Hư sơ kỳ cao thủ, có thể nói là tư chất thiên phú chỉ thuộc hạng bình thường mà thôi, nhưng mà nhờ cơ duyên một đường leo lên vị trí trưởng lão ngoại môn Thanh Vân tông, nói chung là cũng có một chút thủ đoạn.
Nổi tiếng ưa nịnh, thích sưu tầm dị bảo, kỳ trân dị thú, là một lão hám tài.
- Không giấu gì trưởng lão, tiểu bối từ lời trưởng bối nghe đến uy danh của ngài đã lâu, nay có dịp ghé qua ngoại môn, đặc biệt đến diện kiến Triệu trưởng lão.
- À! Không biết là ....
- Tiểu bối có chút lễ vật ra mắt, mong tiền bối nhận cho.
Nói rồi thủ hạ của hắn mang vội hai con khổng tước thất sắc vĩ, cùng với rương lớn rương nhỏ tiến vào.
Triệu trưởng lão thấy hai con khổng tước liền thích thú không thôi, tiến đến chăm chú quan sát.
- A, đám đệ tử này hắn là thủ hạ của Tần thiếu chủ đi?
Lão liền đổi giọng.
- Dạ vâng, không dám giấu gì Triệu trưởng lão, mấy cái thủ hạ này của tiểu bối lần đầu tiến nhập thượng cổ tông môn còn có chút ngờ nghệch, mong Triệu trưởng lão giơ cao đánh khẽ, chỉ bảo đôi chút.
- À ...
Rồi hắn lại gần mở một cái hộp ngọc cho lão xem, lão liền mừng rỡ đáp lời:
- Chuyện này Tần thiếu chủ an tâm, ta đây xưa nay nổi tiếng làm việc công tâm, đối với đệ tử trong phong luôn là ân cần chỉ bảo, có chuyện sẽ ra mặt giúp đỡ một hai.
Ta phỉ! Tần Vũ một bụng phỉ nhổ, nhưng mà bên ngoài vẫn cung cung kính kính nói:
- Tiểu bối thay bọn họ tạ ơn trưởng