Uỳnh!
Một mảng lớn rừng rậm bị Uyển Nhi đóng băng, Nguyệt Nhi đằng trước chặn lại hai tên Nguyên Anh đỉnh phong, giúp nàng xúc thế ra một chiêu
- Băng Long Giới Khư!
Một tên tu sĩ không kịp né tránh lập tức bị đóng băng, lại bị Nguyệt Nhi huy nguyệt nhận bay tới, liên tục oanh nát, nhục thân tan tành.
Tên còn lại thấy vậy rét run người.
Hai nàng là vì thấy phu quân của mình bị người vây công mà lửa giận xung thiên, đem bọn này xả cơn tức giận.
Tên tu sĩ nhục thân vỡ nát quay đầu bỏ chạy, tên kia thấy thế vội vàng bỏ trốn theo.
Hai nàng vậy mà không có đuổi theo, Uyển Nhi trực tiếp bao bọc hai nàng trong lớp băng sương, đi xuyên vào Phong Hỏa Bạo Sát trận hỗ trợ tướng công hai nàng oanh sát địch nhân.
Bên này Tần Hạo và Ngạo Dương cùng thủ hạ đang một mạch chèn ép đuổi giết sáu tên còn lại.
- Đứng lại! Để lại cái mạng cho ta!
Sáu tên này thấy hai tu sĩ nguyên anh kỳ đỉnh phong chạy trối chết, bọn chúng cũng quay đầu bỏ chạy, dù gì Triệu Hùng Sư đã bỏ mình, nhanh thôi, Kiếm Tiên Tần Vũ sẽ trảm sát đến đây.
Bọn họ trong lòng thầm kêu mình ngu ngốc, vì chút lợi ích mà đâm đầu vào cái chỗ hung hiểm bực này.
Nguyên Anh tên tu sĩ nhục thân vỡ nát đang chạy trối chết kia, bỗng dưng bành một tiếng kinh thiên, nguyên anh hắn bị một cái Giao Long Kim Tiên trấn nát.
Nàng hừ lạnh, nàng là Long Vũ Âm a!
Nàng muốn qua trợ giúp đám người Tần Vũ, nhưng không hiểu sao lại xấu hổ không dám qua, núp một bên này, nếu có nguy hiểm kịch biến liền nhảy ra trợ uy.
Bây giờ mắt thấy nguyên anh bổn mệnh tên tu sĩ này chạy trốn liền một roi bạo sát.
Giết xong không hiểu sao nàng có chút hả dạ.
Rồi mặt nàng thoáng ửng hồng nhìn về phía Phong Hỏa Bạo Sát trận.
Nàng nhỏ giọng chửi:
- Dâm tặc, ngươi phải sống sót nha!
Uỳnh! Uỳnh!
Tu Nhai chả hiểu sao hai cái mỹ nhân này vừa tiến vào đã dí hắn điên cuồng mà oanh tới, liên miên không dứt.
Tu Nhai bây giờ thở bở cả hơi tai, chật vật không thôi, dù gì hắn mới Nguyên Anh nhị trọng thiên, mà hai nàng là Nguyên Anh thất trọng thiên hơn nữa lại là thiên kiêu một phương, không phải dễ đối phó.
Hắn vừa đánh vừa lui, tức giận nhìn hai nàng, hắn muốn lột sạch hai nàng, rồi bạo một lần cho thỏa cơn bĩ cực này!
Uyển Nhi, Nguyệt Nhi hai nàng một bụng tức giận vì Tần Vũ bị người vây công, thấy hắn tu vi mới có nhị trọng thiên Nguyên Anh liền điên cuồng oanh tới mà xả giận, hắn chân chính là không không bị người trút giận.
Vốn định trợ uy cho Lỗ Túc mà bây giờ Tu Nhai bị hai nàng vây công, không có lối thoát.
Tần Vũ lao vào chiến một trận thư hùng với Lỗ Túc.
Chiến đấu với Hóa Thần sơ kỳ yêu thú sẽ khác với chiến đấu với Hóa Thần Kỳ nhị trọng thiên tu sĩ rất nhiều, bởi vì tu sĩ Hóa Thần Kỳ sẽ có thêm thần thông bản mệnh, hơn nữa lại có tính toán mà chiến đấu.
Bành! Bành!
Lỗ Túc liên tiếp tiếp chiêu của Tần Vũ, hắn kinh ngạc tột độ, sức mạnh của Tần Vũ vậy mà mạnh hơn cả hắn.
Hắn trong lòng cấp tốc tính toán kế sách đối phó.
Còn Tu Nhai bên này hắn là mặc kệ, thân hắn lo chưa xong làm gì có thời gian lo cho Tu Nhai cơ chứ.
Lỗ Túc bạo khởi, cắn nuốt bạo phát đan gọi ra Nguyên Anh bản mệnh.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ trừ lúc sinh tử quan đầu, bình thường chiến đấu ít khi gọi ra Nguyên Anh bản mệnh trợ uy, bởi vì chẳng may sơ suất, bị người đánh nát thần hồn thương tổn, là một tổn thất cực lớn, bởi vì tu bổ thần hồn tốn kém lẫn khó khăn vô cùng vô tận.
Nguyên Anh Lỗ Túc vừa hiện, thiên địa đổi sắc, một màu xanh lục cấp tốc tỏa sáng khắp không gian, thiên giai Nguyên Anh, phải biết rằng Lỗ Túc là đệ tử nội môn hạch tâm, Nguyên Anh bản mệnh sẽ không tầm thường.
Nguyên Anh Lỗ Túc một tay cầm bàn cờ, một tay cầm hộp cờ.
Lỗ Túc hét lớn:
- Thiên La Địa Võng trận.
Uỳnh Uỳnh!
Bầu trời rung chuyển ầm ầm, trên không trung ngang dọc hiện lên từng đường thẳng đan xen lẫn nhau, cấp tốc tạo thành một bàn cờ.
- Tần tiểu tử chịu chết đi.
Nói rồi hắn lao tới, Nguyên Anh bản mệnh đặt xuống một viên cờ, tốc độ của hắn bạo tăng, bên trong hộp cờ chỉ còn lại bảy viên, hắn chỉ có bốn lần cơ hội dứt điểm Tần Vũ.
Uy! Tần Vũ kinh ngạc giật mình thoáng chốc, tốc độ bạo phát nhanh như vậy, Tần Vũ bạo phát Thanh Phong thuật lên đến cực điểm né tránh, hai người chớp mắt di chuyển mau lẹ vô cùng, trên bầu trời lưu lại từng đợt tàn ảnh của hai người bọn họ.
Cheng! Cheng! ...!Cheng!
Bành!
Tiếng vũ khí va chạm liên tục, hai bên đối chiêu rần rần, phong áp thổi lên một trận cuồng phong, dạt đổ một mảnh rừng cây, yêu thú Nguyên Anh kỳ ở phía dưới hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Thanh thế hai người đánh nhau thật lớn, mấy đệ tử chung quanh, từ xa phóng mắt nhìn tới, sôi nổi nghị luận:
- Là Lỗ Túc sư huynh đánh với Kiếm Tiên sư huynh!
- A tốc độ này thật là kinh người a.
Đoàng!
Hai chiêu kiếm khí giao nhau, nổ tung tóe trên bầu trời, sóng nhiệt cấp tốc lan tỏa một vùng rộng lớn, giao phong nãy giờ Lỗ Túc vẫn đang lấn át Tần Vũ, dù gì trong bàn cờ của hắn, hắn di chuyển nhanh hơn không ít, còn áp chế một phần tốc độ của Tần Vũ.
Hai người đột nhiên lui lại, đứng xa xa nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau, hung quang hiện rõ, bỗng nhiên bên cạnh Tần Vũ xuất hiện một có sinh linh hỏa diệm, khí thế ngút trời.
Sinh Mệnh Chi Linh Hỏa sinh linh vừa hiện, nhiệt độ cấp tốc bùng nổ, rừng cây bên dưới tự dưng bốc cháy dữ dội.
Sinh Linh Dị Hỏa, búng một ngón tay hỏa diệm liền hiện, rồi nó tinh quái ném về phía Nguyên Anh bản mệnh của Lỗ Túc.
Lỗ Túc biến sắc thầm kêu không ổn, huy ra một chiêu gạt bay hỏa diệm.
Giao chiến một hồi Tần Vũ sực nhớ, Sinh Linh Dị Hỏa của hắn có thể tấn công Nguyên Anh bản mệnh.
Uỳnh! Lại một quân cờ đặt xuống, kiếm khí của Lỗ Túc đại thịnh, hắn cấp tốc lao vào tấn công Tần Vũ, lúc này tàn ảnh Tần Vũ biến mất, xuất hiện cạnh Lỗ Túc, giao phong cùng hắn.
Cheng! Cheng!
Uỳnh!
Lỗ Túc hai tay đau nhức chém ra một chiêu kinh thiên bức Tần Vũ lùi lại, Tần Vũ bên này chiến đấu lâu như vậy cũng dần thấm mệt, hắn vội lôi ra hồi khí đan cấp tốc nuốt xuống, nếu không phải Nguyên Anh hắn biến dị thì đã tiêu hao hết chân khí từ lâu.
Tâm hắn khẽ động, đột nhiên Nguyên Anh trong đan điền khẽ động, hai tay thủ thế Thiền Định Thủ Ấn của phật giáo, chân khí từ đan dược cấp tốc hòa tan bị Nguyên Anh bản mệnh một hơi mạnh mẽ hút vào, chân khí của Tần Vũ đại thịnh.
Lỗ Túc nhìn thấy một màn này thầm kêu không ổn, huy hết sức cùng lực kiệt, nuốt liên tục chân khí đan lệnh cho nguyên anh bản mệnh đặt liên tiếp ba quân cờ xuống.
Lỗ Túc điên cuồng hét lớn:
- A .......!Bài Giang Đảo Hải trảm!
OÀNHHHHHHHH !
Một kiếm này như trẻ đôi bầu trời, chém ra một đường thật sâu dưới lòng đất, mặt đất rần rần rung chuyển.
- A ...!Lỗ