Phượng Khuynh Ca theo quán tính ôm lấy con gấu bông hình thỏ trên giường (nguyên văn là ôm búp bê vải nhưng mình thấy không hay cho nên sửa lại…..hehehe…..) suy tư vấn đề, nàng một bên tự hỏi như một tiểu oa nhi. Đột nhiên ngón tay đau xót, một giọt máu tươi rơi xuống.
Tê! Phượng Khuynh Ca chạy nhanh lấy cạnh bàn lấy khăn chà lau miệng vết thương, nhưng mà vừa rồi trên ngón tay có vết thương làm chảy máu sao cư nhiên không thấy . Nàng tìm kiếm xung quanh ngay cả con thỏ bông lúc vừa ôm cũng không có.
Lúc này, trong đầu không hiểu sao xuất hiện một thanh âm: "chủ nhân tinh thần khôi phục, có thể tiến hành ký kết khế ước. Nguyện ý xin nói đồng ý, không nguyện ý xin xói từ chối”
Phượng Khuynh Ca trong đầu hiện lên từng đợt do dự cùng tính toán, trong đầu loé ra tia sáng, không một chút do dự nói “đồng ý”. Thẳng đến một âm thanh mang đầy vẻ máy móc cùng ràng buộc truyền vào trong đầu nàng, nàng mới lịp phản ứng “tiến hành xác định”.
Trời ạ! Đó là cái gì vậy? Làm sao có thể tùy tùy tiện liền lựa chọn? Hiện tại hối hận đã muộn, nàng chỉ có thể cứng ngắt ngồi trên giường chờ đợi vận mệnh tuyên án.
“bắt đầu. đang tiến hành xác nhận... 10%... 35%... 68%... 96%... 100%... Xác nhận hoàn thành, xin mời chủ nhân đến không gian xác nhận”
Phượng Khuynh Ca ngẩn người, đây là cái gì ý tứ? Đột nhiên đầu óc đau xót, trước mặt một trận hoa mắt, dưới chân sàn nhà được bày diện theo phong cách Châu Âu xa hoa biến thành bùn đất, nàng đến một cái địa phương xa lạ.
"Đây là làm sao?" Phượng Khuynh Ca nói: "Uy, có người ở không đó? Vừa rồi người nói chuyện với ta có phải không?"
Không có đáp lại, bốn phía thực trống trải, trừ bỏ bùn đất bên ngoài chỉ còn lại có một cây đại thụ to lớn, trên cây cao có một loại trái màu năm màu sắc kỳ lạ.
Không biết vì sao, Phượng Khuynh Ca cảm thấy rất muốn ăn nó. Hiện tại, tuy nói nàng không cảm thấy đói nhưng nhìn màu sắc của “nó” làm nàng nhịn không được muốn cắn nó một phát ăn sạch.
Lúc này, dường như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, cư nhiên “nó” đang an phận trên cao, theo hướng nàng bắn qua. Hoảng hốt, theo phản ứng tự nhiên nàng vừa định xoay người chạy trốn nhưng “nó” đã tiến vào trong miệng của nàng.
Hảo ngọt! Thơm quá! Phượng Khuynh Ca liếm liếm môi, bộ dáng thưởng thức vẫn còn chưa tan biến.
“Hẳn là không có độc đi? Quên đi, đã ăn rồi còn đâu”.
Lão thiên gia thật vất vả mới đem nàng đưa đến nơi này, chẳng lẽ còn lấy đi cái mạng nhỏ của nàng?
Nàng ngồi xuống, dựa vào thân cây, nghi hoặc đánh giá bốn phía.
"Nơi này là chỗ nào a?" Phượng Khuynh Ca nhẹ giọng nói.
"Ma nữ Xuyến Như Nguyệt không gian."
"Ma nữ Xuyến Như Nguyệt? Nàng là ai?" Phượng Khuynh Ca lộ ra khó hiểu vẻ mặt.
"Ma giới công chúa, cũng là Ma giới đệ nhất cao thủ."
"Nha! Thì ra là Ma giới công chúa không gian... Không đúng, ai là đang nói chuyện với ta?"
Phượng Khuynh Ca kinh ngạc nhìn về phía bốn phía, không ai bất kỳ người nào.
Đúng rồi, đó là thanh âm phát ra từ trong đầu của nàng.
Ruốc cuộc chuyện này là sao nha? Thật sự làm cho nàng cảm thấy chính mình trở nên ngu ngốc lúc nào không biết.
Nàng đầu tiên là xuyên vào một bộ tiểu thuyết, biến thành một “vật hi sinh”, nhân vật phản diện, tô đẹp cho nữ chính, tiếp theo lại đến một không gia kỳ quái. Sự tình hôm nay trải qua có thể nói là chuyện kỳ dị?
Phượng Khuynh Ca rất muốn lừa gạt chính mình rằng “mình đang nằm mơ”. Nàng nhu nhu thái dương huyệt, bất đắc dĩ đứng lên
"Quên đi, bên người có theo một không gian như vầy cũng không sao, nói thật ra còn nhiều hữu ít không chừng. lão thiên đối mình “ban tặng” vật quý này, mình cỏn hẳn phải nói lời cảm tạ lão a."
"Có được nó bảo vệ mình, ít nhất mình cũng không càn trở thành một “vật hi sinh” mặc cho người khác làm hại mình. Ma nữ không gian thì sao chứ, tuy nghe thật âm tai những không biết có thật sự lợi hại hay không? Còn nữa, nơi này không biết có tác dụng gì?."
"Ma nữ Xuyến Như Nguyệt là cực phẩm dược sư, nơi này là dược viện của nàng”
Phượng Khuynh Ca nghe được thanh âm trả lời mang theo sự bất mãn. Nàng lại nhìn xung quanh khắp nơi, tầm mất quét đi quét lại, sau dừng ngay cây đại thụ trước mắt.
"Chẳng lẽ vẫn là ngươi tại trả lời vấn đề của ta?" Phượng Khuynh Ca hiếu kỳ hỏi.
"..." Không có hồi âm.
Phượng Khuynh Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ chính mình nên ít suy nghĩ những chuyện kì quái.
Nàng đứng lên, vỗ vỗ thân váy, tiếp tục thám hiểm không gian. Nơi này giống như rất lớn a! Bầu trời cũng không giống bầu trời, mặt đất vẫn không giống mặt đất, cứ như đây là một thế giới riêng của một mình nàng.
Đi a đi a, nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, hơn mấy giờ trôi qua, nàng rốt cục cũng thấy được một căn phòng.
Phòng được xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây, có thể nói cùng với biệt thự cao cấp cũng không khác biệt. Chẳng qua từ trong ra ngoài đều là màu đen, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy khô cằn cùng cứng ngắt, nhìn qua, có thể đón được đây không phải là người thường.
Phượng Khuynh Ca cố lấy dũng khí tiếp tục bước về phía trước để có thể nhìn một cái, lúc này, nghe thấy bên ngoài có người đang gọi nàng. bước ra ngoài, nàng nhẹ mở cửa, trước mặt nàng là người giúp việc đang đợi nàng.