. Thật đáng giận !
Phùng Lãnh Nhi thì thào mắng, tòa nhà văn phòng rộng lớn hiện chỉ còn lại một mình cô. Cô cảm thấy phẫn nộ, uể oải rồi mất phương hướng. Cô nên sớm phát hiện bố mình có gì bất thường. Cả tháng nay ông thường không có ở nhà mà cô cũng lo ngại ông sẽ hỏi về chuyện kết thân với Hàn Lan Uy nên cũng cố gắng tránh mặt ông. Nếu không mọi việc đâu ra nông nỗi này.
Nhưng hối hận, lo lắng như thế nào cũng trở nên vô ích ! Cô cảm thấy tim mình thật đau, cô không hề nghĩ đến mình bị chính người sinh ra mình bán đứng. Ông để lại cho cô một đống hỗn độn phải giải quyết, rốt cục ông muốn tổn thương cô bao nhiêu mới vừa lòng !
. Đừng sợ ! Bình tĩnh, mình nhất định phải kiên cường đứng lên.
Cô vô cùng hiểu rõ, đây không phải là lúc để khóc. Tòa nhà của tổng công ty, đất đai của bố cô bị ngân hàng thu hồi đều không sao nhưng Phùng Lãnh là ngoại lệ. Công ty này là do cô và những người bạn vất vả gầy dựng mới có qui mô ngày hôm nay. Cô không thể nhìn nó bị phá hủy ! Nhất định có biện pháp ! Cô không ngừng đi lại trong văn phòng.
Đột nhiên một bóng người hiện lên trong đầu. Thì ra anh ta đã cùng bố cô kí hợp đồng cho vay, khó trách anh ta dám lớn tiếng tuyên bố rồi cô và anh ta còn có thể sẽ gặp lại.
Cho dù có bất mãn gì với Hàn Lan Uy, Phùng Lãnh Nhi trong lòng biết rất rõ ràng Hàn Lan Uy chính là hy vọng cuối cùng của cô. Chỉ có anh mới có cách làm cho Phùng Lãnh không có ảnh hưởng gì mà tiếp tục kinh doanh. Nếu anh bằng lòng giúp cô, cô sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào anh đưa ra.
Nghĩ đến việc đã vất vả trốn tránh cả tháng nay giờ lại tự mình đến tìm anh, cô không khỏi lắc đầu cười khổ, cô cơ hồ có thể tưởng tượng vẻ mặt tràn đầy tự tin của Hàn Lan Uy. Chỉ cần nhớ tới những cảm xúc mãnh liệt, bất an và uy hiếp mà anh gây ra cho cô, cô không tránh khỏi một trận run rẩy.
Không nghĩ nhiều nữa ! Cô sửa thẳng vai, dứt khoát quyết định, mặc kệ phải trả giá như thế nào, cô tuyệt đối không để Phùng Lãnh có chuyện.
............
Ngày hôm sau, Phùng Lãnh Nhi đến công ty của Hàn Lan Uy tìm anh.
Vì buổi gặp gỡ hôm nay, cô cố ý mặc một bộ trang phục màu xám, không trang điểm quá đậm còn mang một đôi giày cao vừa phải, làm cho mình có vẻ thật thanh nhã. Thời điểm hiện tại, có lẽ đơn giản sẽ thu lại được hiệu quả cao.
. Tiểu thư, xin làm phiền, tôi đến tìm Hàn tổng.
Phùng Lãnh Nhi nói với nhân viên tiếp tân.
. Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ ?
Nhân viên tiếp tân hỏi.
. Không có. Nhưng cô chỉ cần báo có Phùng Lãnh Nhi đến tìm, anh ta lập tức sẽ gặp tôi.
Nhân viên tiếp tân bán tín bán nghi nhưng vẫn nhấc điện thoại gọi nội bộ.
Chỉ trong chốc lát, nhân viên tiếp tân khách khí nói
. Phùng tiểu thư, Hàn tổng mời cô lên tầng 12, anh ấy ở văn phòng chờ cô.
Phùng Lãnh Nhi nghe vậy không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhanh chóng đi đến thang máy, càng lúc càng có nhiều người chăm chú nhìn cô, chuyện này cũng khó tránh, mới hôm qua cô cùng bố đã trở thành tin tức tiêu đề của các tờ báo và tivi, cô trở thành chuyện trà dư tửu hậu của tất cả mọi người. Mà tất cả những chuyện này đều do người bố tài giỏi của cô ban tặng.
Cô đi đến trước cửa văn phòng Hàn Lan Uy, dùng sức hít một hơi thật sâu, hai tay căng thẳng nắm chặt. Trời đất ! Cô chưa từng có hành động ấu trĩ như vậy, cô tự giễu mình sau đó đưa tay lên gõ cửa thật mạnh.
. Mời vào !
Giọng nam trầm thấp truyền ra.Phùng Lãnh Nhi đem hết khả năng để có thể ngẩng cao đầu đi vào.
Hàn Lan Uy ngồi phía sau bàn làm việc, hai tay thoải mái đặt phía sau gáy, khi thấy cô vào liền chỉnh lại bộ dáng nghiêm chỉnh nhưng chỉ có đôi mắt lợi hại như chim ưng là toát ra ra vẻ nguy hiểm.
. Tự nhiên ngồi, không cần quá câu nệ.
Anh nói thoải mái, ánh mắt đảo qua váy ngắn để lộ đôi chân ngà ngọc của cô.
Phùng Lãnh Nhi đến ngồi xuống trước mặt anh, không được tự nhiên mà hít một hơi, sau đó nâng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời kia.
. Tôi nghĩ anh đã biết lý do vì sao tôi đến đây ?
. Sao lại biết được ? Em không ngại nói rõ một chút chứ ?
Hàn Lan Uy nhìn