Xe của Hàn Lan Uy hiển nhiên lớn hơn xe của bố cô, trang thiết bị thật đúng là hoàn hảo, có màn hình máy tính LCD cùng một tủ lạnh nhỏ giấu ở bên trong ghế xe. Hơn nữa ghế ngồi thật rộng rãi có thể điều chỉnh để nằm xuống nghỉ ngơi. Loại xe cao cấp như vậy nhất định là nhập khẩu nguyên chiếc từ nước ngoài, xem ra Hàn Lan Uy không chỉ biết kiếm tiền mà còn biết hưởng thụ nữa. Phùng Lãnh Nhi vừa sờ đông sờ tây vừa suy nghĩ.
Không bao lâu sau xe dừng ở khu Thiên Mẫu, cô nhìn ra ngoài trước mắt là một tòa nhà cao tầng biệt lập có hoa viên xung quanh, tòa nhà này chính là khu căn hộ nổi tiếng cao cấp.
Lái xe sau khi dừng lại giúp cô xuống xe, anh cầm bảng điều khiển điện tử nhanh chóng ấn vài số, cửa lớn tòa nhà tự động mở ra, bên trong là một khuôn viên rộng lớn có nhiều loại hoa cùng cây cảnh thật xinh đẹp.
. Phùng tiểu thư, mời cô đi thang máy lên thẳng lầu chín, Hàn tổng đang đợi cô.
Nói xong, lái xe liền rời đi.
Phùng Lãnh Nhi cố sức mang hành lý đi vào thang máy, sau khi ấn số cô đứng ra một bên chờ đợi. Cho đến giờ phút này, cô không thể bỏ qua cảm giác bất an ngày càng tăng.
Cô có cảm giác mình giống như là một con sơn dương đang chờ làm thịt, chỉ cần bước vào cửa nhà Hàn Lan Uy thì sẽ mặc cho anh ta xử lý, rơi vào vũng bùn không thoát ra được.
Thực buồn cười ! Phùng Lãnh Nhi cô từ khi nào lại trở nên nhát gan như vậy ? Cô bỗng dưng bật cười nhưng tiếng cười không được tự nhiên.
Thang máy vừa dừng, cửa mở ra không một tiếng động, cô nhanh chóng đưa hành lý ra. Quả nhiên lầu chín chỉ có một mình Hàn Lan Uy ở. Tấm bảng ghi tên bằng đá cẩm thạch biểu hiện thân phận cao quý của chủ nhân.
Phùng Lãnh Nhi đứng ở trước cửa, hơi sửa sang lại ngoại hình của mình một chút, trong chốc lát cô lại buông tay xuống. Kỳ quái, cô chưa bao giờ khẩn trương như vậy trước mặt đàn ông, hôm nay không biết uống lộn thuốc gì ? Cô chán ghét ra miệng.
Sau khi dùng sức nhấn chuông cửa, cô nín thở chờ đợi.
Cạch một tiếng, cửa mở ra, đứng ở cạnh cửa là thân hình cao lớn rám nắng của Hàn Lan Uy. Mái tóc đen của anh ẩm ướt, dường như mới vừa tắm xong. Anh mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, thoạt nhìn thật thoải mái, không có vẻ uy hiếp người khác như bình thường, có vẻ thoải mái tùy tiện hơn.
. Xin chào ! Tôi còn tưởng là em thay đổi ý định.
. Cho tới bây giờ tôi chưa từng trốn tránh !
Che giấu cảm giác của mình, cô nâng cằm lên lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.
Hàn Lan Uy cố gắng đè nén không cho tiếng cười thoát ra khỏi cổ. Tiểu mỹ nhân phương đông của anh như một con nhím đáng yêu, khi giận toàn thân đều giương ra mũi nhọn, thật sự là rất thú vị.
. Em đi theo tôi ! Tôi giới thiệu các phòng cho em, sẵn tiện em có thể tắm rửa một chút.
Hàn Lan Uy lấy hành lý của cô, đi trước hướng dẫn cho cô. Phùng Lãnh Nhi không thể lựa chọn liền làm theo lời anh, yên lặng đi phía sau.
Trừ bỏ phòng khách ở ngoài, Hàn Lan Uy dẫn cô đi xem nhà bếp, nhà ăn, phòng xem phim, thư phòng, không gian tất cả các phòng đều rộng mở lại thoải mái, thanh lịch ấm áp nhưng không mất đi nét hiện đại. Cô