Một buổi chiều, Phùng Lãnh Nhi đang vùi đầu vào công việc thì nghe thấy một giọng nữ vang lên
- Phùng tiểu thư, chào cô !
Phùng Lãnh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình là Đổng tiểu thư – Đổng Viện Viện. Cô cười nhạt, anh nụ cười đau khổ cho chính bản thân mình vì hiện tại cô chỉ mang danh xưng là " Hàn phu nhân " nhưng chẳng ai thèm để ý hay gọi lấy nó một lần.
- chào cô, có việc gì không ?
Cô đứng lên khách khí hỏi, buồn bực vì sao tầng 12 cấm người ngoài lên mà cô ấy có thể tự nhiên lên được.
Đổng Viện Viện có chút không được tự nhiên
- là thế này , Hàn tiên sinh bảo tôi tối nay đi dự tiệc sinh nhật của chú tôi cùng anh ấy, nên tôi phải đến sớm gặp anh ấy để cùng đi mua quà, tiện thể cho anh ấy ý kiến.
Lời nói của Đổng Viện Viện khiến trái tim vốn tan nát của Phùng Lãnh Nhi lại thêm một vết thương sâu nữa, cô miễn cưỡng nói
- anh ấy mới ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về.
Vừa mới dứt lời, Hàn Lan Uy giống một cơn gió đi vào văn phòng.
Anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ chăm lo tiếp đón Đổng Viện Viện.
- em đến rồi à, vào đây ngồi chút đã
Anh khoác vai Đổng Viện Viện vào văn phòng mình, coi Phùng Lãnh Nhi như không tồn tại.
Phùng Lãnh Nhi suy sụp ngồi xuống, cô cũng hiểu Hàn Lan Uy sẽ không mang cô đi dự tiệc nữa.
Có lẽ, chẳng bao lâu nữa anh sẽ ly hôn với cô, đây cũng là chuyện sớm hay muộn. Vấn đề này khiến cô đau thắt lại đến mức không thở nổi.
Lát sau, Hàn Lan Uy và Đổng Viện Viện đi ra, nụ cười mềm mại của anh bắt gặp Phùng Lãnh Nhi liền chợt tắt, chỉ còn lại một gương mặt lạnh lùng. Anh đâu cấp cô một phần đương án
- lịch tối nay hủy bỏ, sắp xếp sang ngày mai cho tôi.
Anh lạnh lùng phân phó rồi rời đi ngay cùng đổng viện viện. Phùng Lãnh Nhi cười khổ, công việc bên cạnh cô đã làm xong rồi, thêm việc này nữa chắc cô phải làm thêm ca đêm.
~
Mười giờ tối, Phùng Lãnh Nhi cuối cùng đã làm xong việc. Lúc trở về nhà, cô uể oải ngâm nước nóng để thư giãn. Lúc cô tắm xong chuẩn bị đi ăn đã là 11 giờ, Hàn Lan Uy vẫn chưa về.
Có lẽ anh sẽ không về đâu, Phùng Lãnh Nhi chế giễu nghĩ. Cũng tốt, đêm nay cô có thể ngủ ngon rồi, mấy ngày này cô bị anh quấy nhiễu không nghỉ ngơi nổi đã sắp kiệt sức rồi.
Thần kinh căng thẳng lúc này được thả lòng, cô từ từ đi vào giấc ngủ êm đềm.
Hàn Lan Uy về rất khuya, nhìn thấy khuôn mặt cô lúc ngủ trông như một thiên thần, cặp đùi trắng vô thức lộ ra, khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ say… khung cảnh này khiến Hàn Lan Uy vô cùng tức giận, cô dám ngủ yên lành như vậy sau khi đã hành hạ cuộc sống của anh.
Một sự ác ý lan tràn trong Hàn Lan Uy, anh tuột áo ngủ của cô ra, đắc ý nhìn Phùng Lãnh Nhi chợt tỉnh.
- anh…anh về rồi à ?
Cô ngạc nhiên hỏi, trên mặt vẫn hơi ngái ngủ.
- đúng vậy, tôi về rồi. Hơn nữa bây giờ tôi muốn cô !
Anh nói trước mặt cô, hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu.
- đừng...đừng như vậy… anh uống say rồi.
Phùng Lãnh Nhi kinh hoảng nói, cô lập tức trở nên tỉnh táo.
- tôi uống rượu, đúng, chỉ tiếc không thể say, nếu say đã có thể quên được kẻ lừa đảo nhỏ là cô !
Hàn Lan Uy vừa nói vừa cởi quần áo của mình.
Dáng vẻ dữ dằn của anh khiến Phùng Lãnh Nhi hoảng loạn bắt đầu giãy dụa. Nhưng thân thể rắn chắc của anh đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích.
Trong lúc này thì Phùng Lãnh Nhi chợt nôn cơn ói, ói một tràn vào cơ thể của Hàn Lan Uy. Vì như thế mà Hàn Lan Uy càng thêm tức giận vì nghĩ rằng cô đang khinh bỉ anh.
-