Tống Hiểu Nhi đau lòng ôm con gái, hốc mắt bà đã sớm đong đầy nước mắt, một câu cũng không nói nên lời!
Một buổi sáng, Phùng Lãnh Nhi sơ tẩy xong chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng. Lúc đi qua phòng ngủ của bố mẹ cô nghe thấy những tiếng khóc, cô không tự chủ được mà dừng lại đến bên cạnh cửa lắng nghe.
- tôi không thể chịu nổi nữa !
Tống Hiểu Nhj nói, giọng nói vô thức cất cao lên.
- Cô làm sao vậy ? Chúng ta như thế này đã nhiều năm rồi.
Phùng Lãnh Nhi nhận ra đây là giọng của bố, tối hôm qua ông lại cả đêm không về, khó trách mẹ cãi nhau với ông.
- Cô muốn thế nào?
Tống Hiểu Nhi hít sâu, hạ quyết tâm nói
- tôi muốn li hôn !
Phùng Lãnh Nhi đứng ngoài cửa vừa nghe thấy những lời này, toàn thân cô trong nháy mắt mất hết sức lực, một cảm giác sợ hãi tràn vào trong lòng cô.
Phùng Hữu Bang cười suỵt một tiếng, nhún vai nói
- Cô thích thế cũng được, li hôn xong cô đừng mơ được cái gì.
- Tôi không cần, tôi không thể chịu được việc sống với anh trong một nhà thêm ngày nào nữa.
- Đừng có nghĩ rằng cô trong sáng tốt đẹp gì, cô và cái tay họa sĩ kia quan hệ cũng không thuần túy đâu.
- Tôi không có tùy tiện như anh !
Tống Hiểu Nhi nhanh chóng ngắt lời sau đó nhìn thẳng vào ông, gằn từng tiếng nói
- tôi muốn dẫn theo Lãnh Nhi !
- cô bỏ ý định đó đi, con bé mang họ tôi, từ trước tới nay tôi là người kiếm tiền nuôi nó, cô không có quyền mang nó theo.
- anh căn bản không quan tâm đến con bé, để nó đi theo anh chỉ hại nó thôi
- tùy cô nói ! Tôi chỉ nói một câu, nếu muốn mang Lãnh Nhi đi cô không đấu lại tôi đâu !
Phùng Hữu Bang giở giọng thương nhân uy hiếp.
Tống Hiểu Nhi suy sụp ngồi sụp xuống cạnh giường, bà quả thật không đấu lại ông ta!
- tôi sẽ bảo luật sự soạn một đơn li hôn, ngoài việc kí tên ra cô đừng mơ làm gì hết.
Trong nháy mắt Phùng Lãnh Nhi cảm thấy lạnh run người, cô không thể tin bố lại tuyệt tình như vậy, không hề nói một câu giữ mẹ lại. Cô vốn tưởng rằng ít nhất mình còn có thể có được một cái miến cưỡng có thể gọi là “nhà”, nhưng giờ đây hy vọng của cô đã sụp đổ !
Cô tuổi còn nhỏ căn bản không chịu nổi đả kích lớn như vậy, nhưng tính cách quật cường ép cô không cho bản thân khóc thành tiếng, cô lặng lẽ trở về phòng khóa cửa, lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô vùi mặt vào gối khóc nức nở.
Tới một ngày, không khí trong phòng khách nhà Phùng Lãnh Nhi căng thẳng khó xử, Phùng Hữu Bang và Tống Hiểu Nhi ngồi đối diện với nhau.
Trong phòng khách tĩnh lặng không tiếng động, trầm buồn căng thẳng đến nghẹt thở, dường như một tiếng động nhỏ cũng gây nên sức vang lớn.
Luật sư Phùng gia có chút ngại ngần lấy đơn li hôn đưa cho hai vị đương sự mỗi người một bản, sau đó hắng giọng nói
- quyền giám hộ Phùng Lãnh Nhi thuộc về Phùng tiên sinh, bà Phùng được quyền thăm hỏi nhưng không được đưa cô Phùng đi quá một ngày, nếu không sẽ hủy bỏ quyền thăm hỏi.
Tống Hiểu Nhi tuy bất bình nhưng bà đã hạ quyết tâm. Bà cắn môi, dứt khoát ký tên, nhưng nước mắt không ngừng đọng lại nơi khéo mắt, thứ duy nhất bà không bỏ được chính là con gái bà!
Hoàn thành thủ tục xong, luật sư ra về, để lại căn nhà tĩnh lặng căng thẳng.
Tống Hiểu Nhi đau lòng nhìn con gái bà thất thần không biểu cảm, bà định nói về quan hệ với chồng nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
- Tôi phải đi công ty, mẹ con các người có gì nói thì nói đi ! Tôi không quấy rầy nữa!
Ông chồng vừa mới bước