Trần Lưu ôm cô ngồi xuống ghế piano, vừa xoa cặp núi tuyết, vừa liếm bên gáy cô.
Bạch Chỉ bị anh bắt nạt chống hai tay ra sau, chỉ cần không cẩn thận chống lên phím đàn, tiếng đàn hỗn loạn sẽ phát ra âm thanh dày đặc, cô sợ tới mức lập tức thu tay lại, ôm chặt lấy phía trước của anh.
Tay Trần Lưu giam giữ eo cô, thân dưới ép vào mà cọ xát lẫn nhau tìm khuây khoả, đột nhiên hỏi: “Chơi một bài chứ?”Mắt Bạch Chỉ giăng đầy sương mù say đắm mà lắc đầu, lại chỉ chỉ.
“ được không? … Lúc còn rất nhỏ, học trong một lớp bồi dưỡng, ưm ưm… Giáo viên đệm nhạc có dạy…”*Tên gốc là: Twinkle, Twinkle, Little Star“Được.
” Trần Lưu làm cô xoay người lại mặt hướng về phía dương cần, bao quanh cô từ phía sau, cằm áp bên tai cô, “Làm đi, đàn cho thầy em nghe một bản.
”Khi đang nói, một bàn tay to xốc váy dài của cô lên, làn váy che đậy người dưới của hai người, bàn tay đi vào trong mà vuốt ve, sờ đến một chỗ lại làm anh ngẩn ra.
Cô gái nhỏ hôm nay mặc một cái áo lông màu trắng xù xù cùng với váy dài ca rô màu nâu đỏ, là sự phối hợp khéo léo dịu dàng, nhưng không ngờ tới ở dưới váy, không phải một đôi vớ lót bình thường, mà là loại có dây treo, làm bằng ren.
Tiện cho anh, kéo quần lót nhỏ xuống là có thể cắm vào.
“Cả ngày chỉ nghĩ làm sao để thay đổi đa dạng quyến rũ thầy giáo đúng không.
” Trần Lưu ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, hô hấp nóng bỏng nặng nề, một tay cởi khoá kéo quần xuống để thứ kia đi ra, kêu rên đẩy cạnh quần lót của cô, quy đầu nhét vào rồi bỏ ra, để quần lót nhỏ bọc lấy nửa thanh thịt cua đang bắt nạt chủ nhân của nó.
Gậy thịt thô ráp dọc theo mép hoa chảy ra nước mật, cọ xát môi hoa, sau vài cái, trên thân gậy bị dính mật dịch trơn dính, làm như vậy thì trò đùa bỡn trở nên thuận lợi hơn.
Ánh mắt của Trần Lưu mờ tối, liếm môi mỏng, tay rút ra khỏi dưới váy của cô, cầm lấy tay cô đặt lên phím đán, dưới háng lại đâm thẳng vào với biên độ nhỏ.
Dương vật dùng hết sức ma sát nơi vừa mềm vừa nhẵn này, còn muốn ức hiếp cô: “Đàn đi, sao lại không đàn.
”Bạch Chỉ không làm được, miệng nhỏ rên khẽ, sụp eo xuống, theo bản năng hùa vào.
“Đã sớm quên rồi… Thầy, mạnh một chút… A a~ rất, rất thoải mái…”Dương vật thô cứng đè ép lên đoá hoa non mềm mà dùng sức nghiền, hạt ngọc nhỏ nhô lên bị thân gậy kéo qua kéo lại.
Lòng bàn tay của cô gái nhỏ bám vào dưới cạnh phím đàn đen nhánh lạnh lẽo, nhạy cảm rên rỉ “ê a” yêu kiều, sướng phát khóc.
Bỗng nhiên, bàn tay to của người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô, nắm tay cô co lại thành hình.
Là hình dạng chính xác mà giáo viên sẽ bày cho các bạn nhỏ học piano ngày đầu tiên.
Trần Lưu cười nhẹ: “Thầy dạy em đàn.
”Nói xong, đầu ngón tay mang theo đầu ngón tay cô, lần lượt ấn xuống.
Đô đô… son son… la la… son…Tiếng đàn trong trẻo, trúc trắc vang lên.
Bạn nhỏ học đàn có lẽ sẽ đau khổ