Bạch Chỉ ăn gì cũng không vào, tắm rửa xong liền bò lên trên giường sớm.
Nhắm chặt mắt lại, cố ép mình ngủ, cầu nguyện ngủ một giấc tỉnh lại thì cái gì cũng quên hết.
Nhưng mà trước mắt một mảng tối đen, cô vẫn luôn nhớ tới buổi chiều hoang đường kia.
Anh ở lần bắn cuối cùng kia, trữ hàng quá nhiều, hiệu quả thị giác rất khiếp sợ.
Lần đầu tiên thấy anh bắn tinh là ngày hôm qua, chỉ có một đường trắng dài, lần thứ hai là ở khe chân cô, không nhìn thấy, dường như rất nhiều, nhưng thời gian bắn không dài như vậy.
Chỉ có lần cuối cùng, vừa nhiều vừa nồng, thời gian lại dài.
Thì ra đàn ông còn có thể như vậy sao? Mỗi lần đều không giống nhau?Còn có, hương vị anh nồng đậm nam tính, hình như còn dư lại ở khoang miệng, đầu lưỡi, giữa răng cô.
Cô đánh răng rất nhiều lần, đều còn loại cảm giác này.
Giờ kể cả nuốt nước miếng cũng thật cẩn thận, thậm chí muốn kiềm chế không tiết nước bọt.
Nhưng càng tập trung kiềm chế, nước bọt tiết ra càng nhiều càng nhanh, khiến cô chẳng bao lâu sẽ nuốt một chút, mà động tác nuốt vẫn luôn nhắc nhở cô sợ người khác đi vào, không nói hai lời đã làm hành động điên rồ là nuốt tinh dịch vào.
“…”Bạch Chỉ buồn phiền xoay người nằm sấp, cả khuôn mặt vùi vào gối.
Mãi đến khi mệt mỏi, biển tri thức không ngừng chìm nổi, ngược lại cũng mơ mơ màng màng liền ngủ mất.
Kết quả ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Trong mơ bóng ma buổi chiều còn kéo dài.
Buổi chiều, Trần Lưu nói bên tai cô muốn làm cô trước mặt cả lớp.
Trong mơ, Trần Lưu ở trên lớp học, bỗng nhiên để cô đi lên, chia sẻ kinh nghiệm cạo lông âm hộ thật sạch cho mọi người.
Cô nói cô sẽ không làm.
Trần Lưu lắc đầu, mở hai chân cô ra cho mọi người xem, nói: "Thế chuyện gì xảy ra với nơi này của em vậy".
Mọi người trong lớp lên xem, một lời một chữ nói: “Rất sạch sẽ”.
Cô sắp khóc.
Sau đó Trần Lưu nói cô không trung thực, phải phạt cô.
Hỏi các bạn học phải phạt thế nào.
Mọi người kiến nghị: Thầy làm cậu ấy!Bạch Chỉ kinh hoàng: Không thể!!Nhưng mà Trần Lưu ngay mặt mọi người, móc ra phân thân đáng sợ kia, quỳ gối ở giữa cô muốn cắm vào.
Lửa nóng chặn ngay miệng huyệt cô, nóng đến cả người cô run rẩy.
"Thầy Trần, sờ vú với huyệt dâm đãng của cậu ấy!""Mau đi vào làm, làm xuyên tử cung cậu ấy cho chúng em xem!"Người xung quanh càng ngày càng nhiều, lúc đầu là bạn học cùng lớp, sau đó có thêm nhiều học sinh lớp bên hơn , sau đó lại là các giáo viên khác với hiệu trưởng cũng tới, càng ngày càng nhiều người, quây thành một vòng, ở giữa là cô với Trần Lưu.
Khoảnh khắc Trần Lưu cắm vào kia, Bạch Chỉ thậm chí cảm thấy sự căng trướng chân thật.
Đừng……Bạch Chỉ khóc lóc van xin Trần Lưu để cô đi, lúc hoảng sợ giương mắt nhìn người xung quanh, vậy mà thấy được ba mẹ cũng ở trong đám người nhìn cô bị thầy giáo……Nháy mắt Bạch Chỉ dọa đến mất hồn, cô đột nhiên la lên: “Đừng không cần --!!”Ba người ở phòng ngủ bị cô dọa nhảy dựng, sao lại có người đang ngủ bỗng nhiên ở trên giường ngồi dậy hét to.
Đầu Bạch Chỉ đầy mồ hôi, thở hổn hển, trái tim đập rất nhanh.
Cô mờ mịt nhìn hoa văn trên chăn, vài giây sau mới phản ứng lại đây là giấc mơ.
Nhưng lúc này một dòng nước ấm từ bụng nhỏ chảy ra, thấm ướt quần lót, hoa đế không biết từ khi nào lại lần nữa sưng to ứ máu.
Bạch Chỉ khó chịu khóc lên, mới phát giác cổ họng nóng rát như lửa đốt, khó chịu.
Lưu Họa bưng một cốc nước, cởi giày đứng ở ghế trên, thuận tiện đưa cho cô.
An ủi: “Gặp ác mộng? Không sao, đã tỉnh rồi.
”“Cảm ơn.
” Mu bàn tay Bạch Chỉ lau đi nước mắt, thanh âm khàn, nhận lấy ly nước, lập tức uống hết, nhưng vẫn không có giảm bớt.
“Còn muốn không?”Cô lắc đầu.
Lưu Họa thăm dò nhiệt độ trán của cô: “Không sốt, sao giọng nói khàn như vậy.
”Bạch Chỉ không nói chuyện, bơ phờ cụp mí mắt xuống.
Cô biết nguyên nhân:Bị Trần Lưu chọc.
Lúc đó cổ họng bị mở rộng rất lâu, giờ vẫn còn cảm thấy đau.
Lưu Họa nói: “Vậy cậu về ngủ tiếp, giờ không đến 9 giờ tối, ngày mai ngủ đủ rồi thì tốt thôi.
” Ba người các cô ấy từ bên ngoài trở về đã hơn một giờ, trở lại phòng ngủ thấy Bạch Chỉ ngủ, thì không phát ra tiếng vang, sợ ầm ĩ đến cô.
Bạch Chỉ ừ một tiếng, lại nằm trở về trên giường, cũng mặc kệ mồ hôi trên người với hai hàng nước mắt trên má.
Không khóc.
Nhưng cũng không ngủ được.
Đối với giấc mơ và chuyện buổi chiều, trong lòng còn sợ hãi.
Đồ tồi.
Thật xấu xa.
Trần Lưu xấu xa!……Cô gái nhỏ lén lút chửi thầm, muốn mắng chết anh, nhưng cô biết rất ít những từ thô tục.
Hơn 9 giờ, Bạch Chỉ nhận được một cuộc điện thoại, là Flash Delivery (*) thành phố.
(*) 閃送: Flash Delivery ™ là công ty tiên phong trong lĩnh vực cung cấp dịch vụ chuyển phát nhanh 1 giờ trong cùng một thành phố và là nhà sản xuất các tiêu chuẩn dịch vụ giao hàng 1-1.
Cô không hiểu ra sao đi xuống lầu lấy, thuận tay xé nát vớ vũ đạo, đóng gói túi đựng rác xong mang xuống để vứt đi.
Người chuyển phát nhanh cho cô một túi đồ to, mỉm cười nói một câu kiểu mẫu: "Hài lòng xin đáng giá năm sao" rồi rời đi.
Trên túi đính thông tin người đặt, nhưng lại viết là cô.
Ai tặng vậy?Bạch Chỉ mở ra, bên trong có một hộp bánh kem nhỏ, còn có các loại kẹo, kẹo cao su.
Dưới cùng, còn có một lọ… Nước súc miệng vị trái cây.
Không cần nói cũng biết.
“…” Bạch Chỉ muốn ném xuống!Lúc này di động lại vang lên, dãy số xa lạ.
Cô mơ hồ cảm thấy là Trần Lưu, liền đi đến góc dưới lầu nhận.
Bạch Chỉ búi một búi tóc củ tỏi, gió đêm mát lạnh thổi phơ phất làm làn váy ngủ của cô chuyển động.
“Nhận được rồi?” Tiếng người đàn ông cười khẽ pha lẫn dòng điện truyền lại đây, sức hấp dẫn khác thường.
“Sao thầy có số di động của tôi?”“Không khó.
Ăn chưa? Ăn ngon không? Cũng có thể loại bỏ mùi vị trong miệng, sau này mang theo một ít bên người, không có thì nói với tôi, tôi lại mua.
”Còn, còn mang bên người? Ý