Hơi thở mát lạnh quen thuộc xộc vào khoang mũi, Bạch Chỉ sửng sốt một chút, sau đó cũng quên tức giận, chỉ còn ủy khuất.“Dọa người rất thích sao?” Cô đẩy anh.Cổ tay lại bị chế trụ, nhẹ nhàng nới lỏng.“Ngược lại anh muốn hỏi một chút em nghĩ cái gì nghĩ đến nhập thần như thế, đi đến cuối không biết, bị người đi theo trên đường cũng không biết.”“Em… Đang chuẩn bị đi về.”Trần Lưu nhẹ a ra một tiếng cười, “Đúng vậy, phần tử phạm pháp với kẻ háo sắc cũng đang chuẩn bị chặn đường của em rồi.”“…” Cô nghẹn xuống, nói sang chuyện khác, “Anh không phải không đến sao? Sao có thể đi theo em?”“Anh không đến là bởi vì có bạn nhỏ không biết vì sao mất liên lạc.
Anh đến là bởi vì người khác gửi ảnh chụp liên hoan, mà bạn nhỏ nhà anh ở ngay bên trong, hình như rất không vui.” Trần Lưu ngắm nghía tay cô gái nhỏ, “Nói đi, vì sao không vui?”Nửa gương mặt dưới của Bạch Chỉ đều vùi vào khăn quàng cổ, chiếc khăn dệt kim màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tuyết trắng trong sáng của cô, nhưng vẻ mặt như nín thở, thanh âm cũng rầu rĩ, “Không có.
Không có không vui.” Lặp lại nhấn mạnh.“Vậy vì sao không trả lời tin nhắn?”“Không cầm di động theo.”“Sau khi 8 giờ trở về phòng, trước khi đi ra ngoài lúc 11 giờ, ba giờ kia, em đều ở trong phòng, di động có thể không ở bên người?”“Quá mệt mỏi nên ngủ, điều chỉnh chế độ im lặng, tỉnh lại thì đi, không có thời gian xem.”“…”Người đàn ông bỗng nhiên trầm mặc chăm chú nhìn cô.
Cô đều lảng tránh tầm mắt bằng mọi cách.“Đi.” Giọng nói Trần Lưu không có cảm xúc gì, buông cô ra.Hai bàn tay Bạch Chỉ buông xuống bên người, nắm nắm miệng ống tay áo, trong lòng càng thêm khó chịu.Trước kia cô nhiễu loạn tính tình anh sẽ làm thế nào? Vừa lừa gạt vừa dụ dỗ cũng muốn cô hài lòng, không nói kiên nhẫn với ôn nhu tràn đầy, nhưng nguyện ý vì cô tiêu phí nhiều tâm sức.Hiện tại chỉ lạnh lùng thản nhiên một chữ đã buông cô.Quả nhiên, đã trở thành người yêu, thì sẽ mất đi nhiệt tình, có chuyện xảy ra dùng chiến tranh lạnh giải quyết sao?Bạch Chỉ một tiếng cũng không nói, cúi đầu bước nhanh đi trở về trong tiệm, Trần Lưu đi theo sau cô.Những người khác đã ăn, thấy hai người một trước một sau tiến vào, thì có người thuận miệng hỏi chuyện thế nào, Bạch Chỉ cúi đầu giải thích một câu: “Trên