Tiếng huýt sáo cùng vỗ tay vang lên, Bạch Chỉ xuống sân khấu, nói với Hà Thư Thanh phải đi trước, ngay lập tức từ sau sân khấu lao ra, rời khỏi hội trường, cũng không quay lại thay quần áo, trực tiếp đi gara.
Anh đứng ở bên cạnh xe, khuỷu tay treo chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt trầm tĩnh và thâm thúy nhìn về phía cô.
Một vài ngọn đèn được kích hoạt bằng giọng nói lần lượt sáng lên trên đỉnh đầu cô, mấy ngày không gặp nhau, cô nhớ anh nên lập tức chạy về phía anh, được anh đón vào trong lồng ngực.
Áo khoác choàng lên người cô, anh cài từng cúc một.
Cô ngẩng mặt hỏi anh: “Sao anh đột nhiên trở lại? Chuyện đó bàn bạc xong rồi sao?”Anh ừ một tiếng, “Sắp xong rồi, ngày mai ký hợp đồng, có Vu Minh Lý ở đó là đủ rồi.
”Bạch Chỉ cười hì hì, lúc anh chở về nhà thì cô hắt xì mấy cái, sau đó không thể tránh khỏi bị anh càm ràm vài câu.
Cô vào nhà tắm tháo trang sức tắm rửa xong, đã là mười giờ tối, uống thuốc cảm đã được Trần Lưu pha với nước, rúc vào bên cạnh anh chơi di động, đột nhiên cô nhận được tin nhắn.
Cô không phòng bị mà mở nó ra, bỗng nhiên tay giống như bị cái gì làm bỏng, ném điện thoại đi, nhíu chặt mày nhìn di động không nói lời nào.
Trần Lưu cầm lấy vừa nhìn, cũng nhăn mày.
Trong tin nhắn vừa mở là ảnh chụp mở đèn flash chụp dương vật của đàn ông, ngắn nhỏ đen thui, xấu xí vô cùng.
Phía dưới lại gửi thêm một dòng chữ:【Xem cô khiêu vũ tôi liền cứng.
Mỹ nữ, làm quen một chút được không?】“Thật ghê tởm.
” Cô bình luận.
“Em còn tưởng rằng…”Trần Lưu đem tin nhắn đó cùng với số di động chụp hình gửi đến di động anh làm bằng chứng, nghe thấy cô nói, “Còn tưởng rằng cái gì?” Chờ phản ứng lại, cười, “Còn tưởng rằng gần giống anh sao?”Bạch Chỉ gật đầu, càng nghĩ càng buồn nôn.
Trần Lưu ôm cô, hôn lên trán cô, nắm tay cô tới bụng dưới, “Ngoan, nắm nó sờ cho cứng đi.
”Dưới sự sờ mó của lòng bàn tay cô con vật ấy dần dần bị đánh thức, căng phồng đến một bàn tay cũng không cầm được.
Trần Lưu lấy tay cô ra, cầm di động của cô ra chụp hình phía dưới.
Bạch Chỉ còn tưởng anh muốn làm gì, thò đầu qua nhìn, chỉ thấy thầy Trần này dùng điện thoại của cô gửi bức ảnh cho số hồi nãy, đánh một dòng chữ:【Hừ, còn thua đồ chơi mà hiện tại tôi đang cầm, còn không to bằng cái mà tôi đang móc ra.
】Bạch Chỉ: “…”Trần Lưu xóa toàn bộ tin nhắn đi, ném di động qua một bên, ôm cô muốn đòi lại phúc lợi mấy ngày nay.
…*Khoảng thời gian công ty mới đi vào hoạt động, Bạch Chỉ mới bắt đầu mới thật sự biết cái cảm giác gặp nhau thì ít còn xa nhau thì nhiều là như thế nào, cô trọ ở trường, cho nên kể cả gọi video thì chỉ có thể cuối tuần ở nhà lén lút gọi mà thôi.
Bạch Chỉ cảm thấy bản thân tủi thân vô cùng, nhịn không được càng dán chặt vào anh, ngay cả khi anh ở khách sạn khác bị giọng nói mềm mại của cô gợi lên hứng thú muốn giải quyết, cũng không cho phép anh tắt video, muốn ở trước màn hình nhìn cho bằng được.
Trần Lưu nghĩ đến việc bị bạn gái nhỏ nhìn chằm chằm như vậy, dương vật cầm trong tay lại cứng thêm vài phần.
“Gọi tên anh đi.
”Bạch Chỉ làm theo, nhẹ nhàng, ngọt ngào, âm cuối kéo dài, giống như đang nhõng nhẽo, van xin anh.
Hô hấp Trần Lưu dần dần nặng nề, cuối cùng lúc cô cố ý rên rỉ