Editor: Serena Nguyen
Mặc dù Lâm Khinh Ngữ biết rất rõ, câu "Trần Thi rất giống cô hồi trước" kia của Tô Dật An chỉ là để khiến cô rối loạn thôi, nhưng cô vẫn không thể không bị rối loạn.
Cả đêm, Lâm Khinh Ngữ không được ngon giấc, đến sáng ngày hôm sau, cô thẫn thờ ủ rũ đi rửa mặt xong, Tạ Thành Hiên lại đến vỗ vai của cô: "Lâm Thanh Vũ, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi."
Lâm Khinh Ngữ còn mơ mơ màng màng: "Thời cơ chín muồi gì?"
"Ý của tôi là tối nay tôi sẽ thổ lộ với Trần Thi."
Một câu nói, thổi bay sự buồn ngủ của Lâm Khinh Ngữ.
"Vốn là hai ngày nay định bàn với cậu trước, nhưng cậu bí ẩn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên tôi tự chuẩn bị hết rồi, tám giờ tối nay, ở kí túc xá của cô ấy, tôi mua đủ cả nến luôn rồi." Tạ Thành Hiên cầm một túi nến bé nhét vào trong tay Lâm Khinh Ngữ, "Tối nay cậu nhất định phải tới hỗ trợ anh em đấy!"
"Tôi......" Lâm Khinh Ngữ muốn từ chối, vừa quay đầu lại thấy Tạ Thành Hiên đã phân nến cho Vương mập và Chu Hưng, ngay cả con mọt sách buổi tối chỉ cắm mặt trong thư viện cũng đã đồng ý, Lâm Khinh Ngữ không thể nào cự tuyệt được.
Vậy thì...... đi thôi.
Lâm Khinh Ngữ nhịn cả ngày, đến buổi tối, cô mang theo nến ngồi lì ở phòng tự học, cho đến lúc Tạ Thành Hiên gọi điện thoại tới, thúc giục hỏi cô ở đâu, Lâm Khinh Ngữ mới cất dọn đồ đạc, đi đến phòng ngủ của Trần Thi.
Mặc dù vẫn có lớp buổi tối nhưng trong đại sảnh lại cực kì yên tĩnh, cô mới đi ra từ cửa lớn, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, Lâm Khinh Ngữ nghe âm thanh thấy đang tiến về phía mình, cô nghiêng người né tránh theo bản năng, nhưng người phía sau lại túm ống tay áo của cô.
Lâm Khinh Ngữ ngây người, một nữ sinh chui vào trước ngực cô.
Cả người dính vào lồng ngực của cô, hơi run run.
Tình huống đặc sắc gì đây......
Chẳng lẽ sau khi cô biến thành con trai, có thể phát ra hormone tạo thành một từ trường, hấp dẫn nữ sinh đi ngang qua chủ động tới ôm ấp yêu thương sao?
Nhưng dù sao Lâm Khinh Ngữ vẫn là nữ thẳng, đẩy bạn gái chui vào trong ngực mình ra, nhưng vừa nhìn thấy mặt của cô ấy, Lâm Khinh Ngữ lặng yên trong giây lát: "Kỷ Yên Nhiên?"
Kỷ Yên Nhiên nghe được giọng của cô, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, mà là cúi thấp đầu, liếc nhìn về phía sau Lâm Khinh Ngữ: "Giúp tôi một chút." Giọng cô ấy khàn khàn, giống như đè nén sợ hãi, "Đưa tôi về phòng ngủ với, xin cậu đấy."
Nhìn cô ấy như vậy, trong nháy mắt Lâm Khinh Ngữ liền nghĩ đến tên biến thái lần trước cô nhìn thấy ở nhà vệ sinh sân bóng rổ.
Lâm Khinh Ngữ nghiêm mặt, chợt quay đầu lại, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ có ánh đèn lẳng lặng chiếu sáng, giống như là ngôi trường hoang trong phim ma, âm trầm mà kinh khủng.
Lâm Khinh Ngữ cũng sợ, cô lôi cánh tay Kỷ Yên Nhiên, kéo cô ta bước nhanh về phía trước, đi thẳng đến quảng trường nhỏ, nhìn thấy sinh viên luyện tập trượt patin trên quảng trường, lúc này mới hơi chậm lại.
Nhiều người, cái không khí âm u đó sẽ tự động biến mất. Nhưng mà Kỷ Yên Nhiên vẫn sợ hãi run rẩy.
"Có người theo dõi cô?" Lâm Khinh Ngữ nghiêm túc hỏi Kỷ Yên Nhiên, "Là tên biến thái ở sân bóng rổ lần trước? Anh ta đi theo cô bao lâu rồi? Cô báo cảnh sát chưa?"
Kỷ Yên Nhiên lắc đầu một cái.
Lâm Khinh Ngữ cau mày: "Bố mẹ thì sao? Giáo viên? Bạn cùng phòng? Cô có nói cho bọn họ biết không?" Diene dadn le quy dodn
Kỷ Yên Nhiên trầm mặc không nói.
Nhìn cô như vậy, Lâm Khinh Ngữ có chút tức giận: "Cô có biết bây giờ tình cảnh của cô rất nguy hiểm hay không? Nếu như hôm nay người đi theo cô chính là tên biến thái ở sân bóng rổ kia, vậy anh ta chính là một người đàn ông trưởng thành, anh ta theo đuôi cô, theo dõi cô, còn đến toilet nhìn lén cô, hành vi của anh ta hoàn toàn là phạm tội! Hôm nay cô không báo cảnh, chính là bao che cho tội phạm, hắn ta sẽ vĩnh viễn đi theo cô, con gái phải học được cách tự bảo vệ mình, cô có biết hay không?"
Kỷ Yên Nhiên giống như không ngờ Lâm Khinh Ngữ sẽ chửi cô, cô mở to mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ thật lâu, sau đó đẩy cánh tay còn đang nắm chặt tay cô ta ra, cúi đầu nói: "Tôi biết."
"Thôi." Lâm Khinh Ngữ nhìn cô ta như vậy thì biết cô ta sẽ không làm được gì hết, cô móc điện thoại di động ra, "Để tôi báo cảnh sát."
Nhưng cô không ngờ, cô vừa lấy điện thoại di động ra, Kỷ Yên Nhiên liền gạt điện thoại di động của cô ra: "Không!"
Điện thoại di động rơi trên mặt đất, Lâm Khinh Ngữ nghe được âm thanh vỡ vụn, cô trừng to mắt, cong người, muốn đỡ điện thoại di động, nhưng đã trễ, màn hình điện thoại di động đã nứt vỡ.
Lâm Khinh Ngữ than thở: "Không có tiền sửa rồi!" Cô quay đầu, tức giận nói với Kỷ Yên Nhiên, "Cô làm gì đấy?"
Kỷ Yên Nhiên cũng không nghĩ tới có thể như vậy, cô ấy nhìn điện thoại của Lâm Khinh Ngữ một cái: "Tôi...... Sẽ đền cậu." Cô nói, "Chuyện của tôi, tự tôi sẽ biết quyết...... Chỉ là hôm nay cậu có thể đưa tôi trở về phòng ngủ......"
Lâm Khinh Ngữ giận đến cắn răng: "Không phải cô có thể tự giải quyết sao! Còn cần tôi đưa về làm gì!"
Tuy là nói như vậy, Lâm Khinh Ngữ vừa nghiêng đầu lại vẫn đi về hướng phòng ngủ của Kỷ Yên Nhiên.
Kỷ Yên Nhiên đi theo phía sau cô, đi thẳng đến lầu phòng ngủ, Kỷ Yên Nhiên gật đầu một cái: "Cám ơn."
Lâm Khinh Ngữ liếc cô một cái: "Tôi tiện đường."
Nói xong, cô đi đến tòa nhà của Trần Thi ở trước mặt. Vừa đi Lâm Khinh Ngữ vừa không nhịn được nghĩ, Kỷ Yên Nhiên sự thực kì dị, chưa từng thấy qua cô gái nào bao che một tên biến thái như vậy, chẳng lẽ cô ấy đang chơi trò yêu nhau giết nhau với tên biến thái kia? Nhưng nhìn cô ấy sợ đến run thành như vậy, cũng không giống......
Không nghĩ ra kết quả, Lâm Khinh Ngữ đã bị đám người náo nhiệt trước mặt hấp dẫn sự chú ý.
Thì ra là, cô trễ giờ vì Kỷ Yên Nhiên, Tạ Thành Hiên không đợi cô nữa, không kịp thắp nến
đã bắt đầu thổ lộ.
Các nam sinh ở dưới ký túc xá ồn ào lên, dì quản lý kí túc thấy nhưng không thể trách cũng lười quản, nữ chính mơ mơ hồ hồ đi ra từ trong ký túc, khuôn mặt không dám tin. Tạ Thành Hiên cầm hoa tiến ra đón, trong hình trái tim được xếp bằng những ngọn nến, hai người đứng chung một chỗ, mặc dù cách thật xa, Lâm Khinh Ngữ cũng nhìn thấy cô gái Trần Thi cột tóc đuôi ngựa đó, mặt cô ấy hồng rực.
Tạ Thành Hiên nói cái gì, sau đó Trần Thi nhận lấy hoa, gật đầu một cái, Tạ Thành Hiên liền bật cười, nụ cười rực rỡ Lâm Khinh Ngữ chưa từng thấy qua, còn mang theo sự ngượng ngùng của tuổi trẻ.
Những người bên cạnh náo loạn lên, nam nam nữ nữ, cả trên ban công phòng ngủ đối diện cũng đầy người, nữ sinh viên gặp chuyện yêu đương ồn ào không thua gì nam sinh, hô hoán d"đ/l]q,đ "Hôn một cái" ầm ĩ, khiến người đứng xem cũng có chút lúng túng.
Lâm Khinh Ngữ cứ cõng một túi nến như vậy, đứng trong góc nơi ánh nến không chiếu tới, lẳng lặng nhìn Tạ Thành Hiên cúi đầu, ôm lấy Trần Thi, hôn một cái.
Thấy nụ hôn này, Lâm Khinh Ngữ có xúc động muốn chạy trối chết.
Cô quay người lại, vội vàng nên chân trái vấp chân phải ngã "bộp" một cái xuống đất. Lâm Khinh Ngữ nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy cảm xúc lúng túng trong lòng thiêu đốt lần toàn thân, song khi cô ngẩng đầu lên, càng lúng túng hơn chính là, chung quanh không có một người nào chú ý tới cô.
Trên ban công, nữ sinh đang tập trung tinh thần nhìn màn tỏ tình, cô ở trong bóng tối, chẳng ai quan tâm nhân vật phụ.
Vì vậy Lâm Khinh Ngữ vỗ vỗ quần áo, bò lên, xoa đầu gối từng bước từng bước đi tới nơi nào đó ít người.
Một đường đi vôi vã, không khí mùa đông giá rét như có thể làm thương cổ họng, cô đi tới rừng cây nhỏ mà đã lâu rồi cô không tới.
Đi tới dốc nhỏ, đã không có cây đại thụ nói dối mình đã sống 8000 năm kia nữa.
Lâm Khinh Ngữ chỉ ngồi dưới đất, nhìn bầu trời, nhìn mấy ngôi sao, cảm xúc từ từ lắng xuống, cô há miệng, sau đó gần như cắn răng nghiến lợi nói: " Tô Dật An khốn kiếp! Tại sao lại biến từ cây về thành người!"
Bây giờ cô, thật sự rất cần một cái hốc cây!
"Tôi có thể biến trở về, cũng hoàn toàn là do em thành toàn."
Dưới dốc nhỏ truyền đến giọng nói không lạnh không nóng này, Lâm Khinh Ngữ bị dọa giật mình, vội vàng ngồi thẳng người, nhìn Tô Dật An đứng dưới dốc nhỏ, Lâm Khinh Ngữ cắn răng: "Anh làm cái gì thế?"
Tô Dật An hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm Lâm Khinh Ngữ, khóe mắt mang theo ba phần lạnh lùng: "Nhìn thấy Tạ Thành Hiên yêu người khác, cho nên giống như một con chó con bị đánh, trốn vào một chỗ liếm vết thương sao?"
Lâm Khinh Ngữ trừng anh: "Mắc mớ gì tới anh!"
"Chỉ cần em ở thế giới này, sau này bất kể gặp bao nhiêu, thích bao nhiêu đàn ông, kết cục đều là như vậy."
Lâm Khinh Ngữ giận đến đứng lên: "Không cần anh nhiều chuyện! Nói như trên thế giới này không có GAY vậy!"
"Có GAY cũng vậy." Diễn đàn lê quý đôn. Tô Dật An nói một cách hời hợt, "Tôi sẽ không để cho em và bất cứ kẻ nào khác ở chung một chỗ."
Một câu nói này, mập mờ cỡ nào.
Mập mờ đến mức khiến Lâm Khinh Ngữ cũng hơi ngẩn người ra, nhưng nhìn ánh mắt Tô Dật An, anh nhìn cô chằm chằm giống như báo săn nhìn chằm chằm con mồi, Lâm Khinh Ngữ biết, Tô Dật An nói lời này, tuyệt không mập mờ chút nào, anh ta chỉ đang nguyền rủa.
"Ước đi, bây giờ đi về."
Quả nhiên, anh đưa ra yêu cầu như thế.
Sau khi anh đưa ra yêu cầu này, Lâm Khinh Ngữ giật mình nhớ tới đêm hôm đó Tạ Thành Hiên chợt tìm đến cô nhờ giúp một tay, còn có mấy ngày sau, cô vô tình gặp được Tô Dật An, Tô Dật An nói, biết cô đang giúp Tạ Thành Hiên theo đuổi Trần Thi......
Anh biết......
Anh...... Kết hợp câu nói vừa rồi của anh, Lâm Khinh Ngữ tỉnh ngộ, chẳng lẽ Tạ Thành Hiên tìm đến cô giúp một tay là do tên khốn kiếp này khuyến khích? Anh biết cô thích Tạ Thành Hiên, cho nên cố ý làm như vậy, bởi vì muốn buộc cô chấp nhận nguyện vọng trở về thế giới kia!
"Tô Dật An." Lâm Khinh Ngữ âm trầm gọi tên anh, "Là anh bảo Tạ Thành Hiên tới tìm tôi nhờ theo đuổi Trần Thi hay sao?"
Tô Dật An không giấu diếm chút nào gật đầu: "Đúng vậy"
Fuck!
Lâm Khinh Ngữ móc một ít nến từ túi xách, ném lên mặt Tô Dật An.
Dĩ nhiên cái ném giận dữ này chẳng trúng. Cây nến lăn đến bên chân Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ chỉ vào anh quát lớn: "Khốn kiếp! Đồ tiểu nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!"
"Đúng vậy" Tô Dật An vẫn thản nhiên như cũ, "Nếu đã biết, ước sớm chút đi, ước, trở về."
Nghe giọng nói ra lệnh kênh kiệu trịch thượng của anh, trong cơn giận dữ, Lâm Khinh Ngữ cũng không khống chế nổi nữa, đợi cô hoàn hồn, tay áo của cô đã được xắn lên, chân cũng vô thức bước tới phía Tô Dật An, sĩ khí hào hùng, sát khí mạnh mẽ: "Tô Dật An." Lâm Khinh Ngữ cắn răng nghiến lợi, "Hôm nay bị đánh chết thì anh cũng đừng trách tôi, là tôi bị chuột rút đó."