Cánh cửa giống như bị một nhát búa nặng nề đập vào, khiến tim Quan Tinh Hòa run lên.
Cô ra mở cửa, Quan Dập đã đứng ở cửa.
Anh thở hổn hển, cơ thể vẫn mang theo hơi lạnh từ đêm tuyết, giọng nói bị kìm nén đầy tức giận, "Quan Tinh Hòa, em muốn gì?"
Cô gái khoanh tay lạnh lùng nói, "Không có ý gì cả. Chỉ là nói cho mọi người biết sự thật về những gì anh đã làm."
Cô ấy ngước mắt lên và hạ giọng, "Ngoài ra, anh nói chuyện nhỏ tiếng lại, Hạ Chước vẫn đang nghỉ ngơi, cơn sốt vẫn chưa giảm. "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mẹ nó, ai mà thèm quan tâm đến chuyện này. "Quan Dập bây giờ như một viên đạn đại bác, chỉ cần châm ngòi một chút là có thể khai hỏa ngay lập tức," Em có biết rằng ông nội cũng ở trong nhóm đó không. Những lời nói đó là có ý gì?"
"Cái gì mà Quan Dập nhốt Hạ Chước trong phòng, khiến nó phát sốt ngất đi."
Quan Tinh Hòa hít một hơi thật sâu, "Những gì em nói đều là sự thật."
"Em có biết vừa rồi ông nội đã mắng anh như thế nào không? Mẹ kiếp rốt cuộc là em đứng về phía ai?" Quan Dập tức giận đá vào ghế sô pha. "Anh mới là anh trai cùng huyết thống của em. "
Quan Tinh Hoà cũng có chút kích động," Đúng vậy, anh nói đúng, anh là anh trai của em, nhưng Hạ Chước đã làm gì sai, tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy? "
“Không hề làm gì sao? ”Quan Dập giễu cợt hai lần,“ Em đừng có mà ngây thơ như vậy được không, với xuất thân của nó thì việc mà nó làm tốt nhất chính là nhẫn nhục, hiện tại nó có thể hạ thấp bản thân để lấy lòng em thì ngày mai nó sẽ dễ như trở bàn tay cướp đi mọi thứ của em.”
Giống như người cha ghê tởm của cậu ta, cho dù là đã vào tù, cũng sẽ giống như bùn mãi mãi đều không rửa sạch.
Quan Dập thường xuyên mơ thấy khi còn bé, mơ thấy người đàn ông kia, mùi rượu hôi thối bay đầy trong không khí, cứ như thế đứng đấy, lưng thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống mẹ cậu ta, cái cái nhìn trịch thượng đầy khiển trách, tựa như chỉ có như thế, ông ta mới có thể lấp đầy sự tự ti ăn sâu vào bản chất của ông ta.
Hạ Chước chính là một phiên bản khác của hắn.
Người nhà họ Quan ghê tởm cha của cậu, ông ngoại cũng không quan tâm cậu. Quan Dập chỉ có thể liều mạng học ngày học đêm, liều mạng học tập, mới có thể lấy thành tích học tập cực tốt khiến cho mẹ cậu ngẩng cao đầu mà hãnh diện ở trong nhà.
Vậy mà hết thảy lại bị Hạ Chước không có gì hết vội vội vàng vàng bước vào nhà cậu, tuỳ tiện cướp đi tất cả những thứ khiến cậu vẫn luôn kiêu ngạo, khiến việc cậu làm vì muốn nổi bật trở nên thật buồn cười biết bao nhiêu.
Quan Dập đứng tại chỗ, lửa giận tuôn trào trong lòng cậu khiến cho lồng ngực không thể kiềm chế được mà phập phồng.
Quan Tinh Hòa biết cậu lại nhớ tới cha của mình, ngữ khí cũng dịu đi mấy phần, “Anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ mọi người đều xấu xa có được hay không? Hạ Chước không giống cha của anh.”
“Làm sao lại không giống?” Tất cả lửa giận kiềm chế trong nháy mắt liền bùng nổ, Quan Dập không thể khống chế mà gầm nhẹ, “Bọn họ quả thực là giống nhau như đúc.”
Cậu ta hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Trước đây em bảo là sẽ đứng về phía anh, đều là gạt anh đúng không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tinh Hòa sửng sốt, giống như là bị cơn giận của Quan Dập làm cho sợ hãi.
“Em chỉ là...... không muốn anh đi tìm anh ấy để gây sự.”
“Cho nên em gạt anh?” Quan Dập nắm chặt hai tay, từng câu từng chữ giống như là từ trong cổ họng bị ép ra: “Lừa gạt anh vui lắm đúng không? Làm bộ như đứng về phía anh, nhưng quay đầu đi liền đến trước mặt ông ngoại mách lẻo.”
Quan Tinh Hòa lúng ta lúng túng nói: “Em không nghĩ nhiều như vậy... huống chi anh ấy rõ ràng chẳng hề làm gì, đều là anh toàn tâm toàn ý đi khiêu khích anh ấy.”
“Tốt.” Quan Dập hít một hơi thật sâu, ngữ khí lại bình tĩnh lạ lùng, “Đều là lỗi của anh, từ nay em cứ tiếp tục bảo vệ cái tên anh trai nghèo kiết xác kia đi. Về sau đừng có mà nói chuyện với anh.”
Đùng một tiếng, Quan Tinh Hòa còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị dùng sức đóng mạnh lại.
Đáy lòng cô lập tức nổi lên vài phần oan ức.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tuyết rơi ngoài cũng im lặng ngừng rơi.
Phía sau cánh cửa là Hạ Chước đang ngơ ngác đứng đó không biết từ lúc nào.
Cả thế giới của anh như dừng lại tại giây phút này.
Những ký ức khó nhọc, tủi nhục, giận dữ ấy giống như trận tuyết rơi bất ngờ ngoài cửa sổ, dừng lại vào đêm đông lạnh giá và mờ mịt này. Anh không nghĩ được rằng, mọi chuyện lại là như thế này…
Thì ra, cho tới tận bây giờ cô không có lựa chọn đứng bên Quan Dập.
Gió lạnh không ngừng thổi qua, nhưng Hạ Chước lại cảm nhận được hơi ấm trong người, giống như mầm non lặng lẽ mọc vào mùa xuân, trồi ra khỏi mặt đất, từng chút từng chút làm lu mờ đi cái lạnh của cuối đông, trở thành một tia sáng duy nhất trong đêm đầy tuyết này.
Trong không khí truyền đến tiếng thở dài nhè nhẹ, tiếng bước chân từ xa bước đến gần.
Hạ Chước còn chưa kịp phản ứng thì đã chạm phải ánh mắt của cô gái nhỏ.
Trong đôi mắt hạnh trong veo ấy cất chứa hơi nước, như những giọt sương đọng trên cành cây ngày xuân.
Cô nhìn Hạ Chước, mấp máy môi, rủ mắt xuống hỏi: “Anh đã tỉnh rồi sao?”
“Anh…” cổ họng của Hạ Chước khô khốc, “Anh nghe thấy tiếng ồn…”
Cô gái nhỏ hít mũi một cái, “Anh đã đọc tờ giấy ghi chú em viết cho anh chưa?”
Anh lấy lại tinh thần, bỗng nhiên kịp phản ứng, tấm giấy ghi chú kia bị anh nắm ở trong lòng bàn tay, từ lâu đã bị vò thành một cục.
“Anh..” anh dừng lại một chút “Anh xem rồi nên đi ra rót nước.”
Quan Tinh Hòa đưa điện thoại di động cho anh, “Nè, trợ lý của cha vừa đưa tới, anh để quên trong túi của bộ âu phục trước đó.”
Cô quay người rót nước cho anh, thanh âm có chút nghẹn ngào, nhưng lại rất dịu dàng, “Anh lên giường nằm đi, em rót nước cho anh.”
Hạ Chước lúng ta lúng túng cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn.
Đều là của Quan Thành Vũ.
"Tiểu Hạ, chuyện ngoài ý muốn hôm nay, chú sẽ xử lý."
Ngón tay anh cứng ngắc, nhìn xem bóng lưng của cô gái nhỏ.
Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn thắp sáng, bóng lưng mảnh khảnh của cô tan ra trong ánh đèn vàng ấm áp, bóng người như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng ấm áp, tựa như một giấc mộng.
Đáy lòng của anh lại dâng lên một nỗi sợ hãi, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, bản thân liền sẽ bừng tỉnh từ trong mộng, trở lại cái gian phòng vừa tối vừa lạnh kia.
Không biết có phải hay không do bị sốt, Quan Tinh Hòa cảm thấy đêm nay Hạ Chước có chút sai sai.
Tựa như là rút đi sự lạnh lùng xa cách thường ngày, gò má trên gương mặt tái nhợt của anh nổi lên một mảng đỏ ửng, cặp mắt đen luôn luôn chứa đựng toàn bộ trời đông giá rét, vào đêm nay lại nhiễm mấy phần ấm áp.
Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, đưa nước cho anh, “Uống thuốc đi.”
Anh rủ mắt xuống, mặt mày sắc bén tại thời khắc này lại lộ ra mấy phần nghe lời khó tả. Anh nhận nước, uống 2 viên thuốc, ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm khàn khàn: “Cảm ơn.”
“Em ngủ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi em.” Trải qua một đêm xảy ra đủ thứ chuyện, Quan Tinh Hòa có chút mệt mỏi.
Cô chuẩn bị trở về phòng, nửa đường ngẩng mặt lên, lại phát hiện Hạ Chước đang nhìn cô.
Đó là anh mắt mà cô chưa từng thấy qua.
Có chút lạ lẫm, lại khiến cho trong lòng cô không ngăn được rung động trái tim.
Tháng mười hai rét lạnh, bên trong mắt đen lạnh lùng, phảng phất như gió tuyết đã ngừng ngoài cửa sổ, từng chút từng chút một nhạt đi.
Quan Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy cuống họng có chút ngứa, khóe môi cô khẽ mím, ấm giọng nói: “Sao thế ạ? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”
Anh lắc đầu, bên trong mắt đen lại tràn đầy ý cười đầy thỏa mãn chưa từng thấy.
Quan Tinh Hòa ngẩn người.
Cô hình như chưa bao giờ thấy Hạ Chước cười.
Thiếu niên có sự thành thục vượt xa tuổi tác, luôn luôn trầm mặc và lạnh nhạt, giống một khối băng cứng đánh cũng không vỡ.
Nhưng đêm nay, giống như là đột nhiên gió tuyết ngừng thổi mang đến mùa xuân, khiến khối băng này bị hòa tan từng chút từng chút một.
Quan Tinh Hòa nhếch miệng cười, “Vậy chúc anh ngủ ngon.”
Đèn của phòng khách đã tắt, trong bóng tối, Hạ Chước nhìn qua cửa phòng đóng chặt, lặng lẽ nói: “Ngủ ngon.”
~
Hôm sau là thứ hai.
Sáng sớm Hạ Chước đã hạ sốt, Quan Thành Vũ đã gọi điện thoại giúp anh xin nghỉ một ngày, nhưng anh vẫn khăng khăng muốn đi học.
Quan Tinh Hòa vẫn còn mơ mơ màng màng, cô hạ lưng ghế của mình xuống, “Thật không thể hiểu nổi anh, nếu là em thì em đã sớm vui vẻ ở nhà ngủ.”
Anh chính là top 1 toàn trường, cách top 2 tận mấy chục điểm, không đi một ngày cũng có sao đâu.
Lúc Hạ Chước quay đầu nhìn, cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi.
Đêm qua tuyết đã ngừng, ánh nắng đã lâu không thấy phá tan rét lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ xe, rơi xuống trên mái tóc mềm mại của cô.
Đầu óc Hạ Chước