Dựa theo kế hoạch ban đầu, Hạ Chước vẫn có thể hoàn thành bài thi nghe.
Trong gió lạnh thấu xương, lúc thiếu niên chạy đến trước phòng thi, giám thị canh thi không cho phép anh bước vào phòng thi.
Giám thị lạnh lùng nói: “Đến trễ 15 phút, cấm bước vào phòng thi.”
Hạ Chước đứng tại hành lang trống rỗng, gió mát thổi loạn tóc anh, trong phòng thi có vài người tò mò nhìn mà nhìn anh.
Chế giễu có, tội nghiệp cũng có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay anh nắm chặt, quay lưng rời khỏi tòa nhà dạy học.
Lối đi ở tầng dưới rơi đầy tuyết, anh lặng lẽ lấy sách ra.
Cho đến khi kỳ thi kết thúc.
Tuyết rơi rất to, xe nhà họ Quan xuất hiện đúng giờ trước cửa trường học.
Hạ Chước im lặng mở cửa xe đi vào.
Trong xe rất yên tĩnh, có lẽ là nhận ra tâm trạng của Hạ Chước không được tốt cho nên bác Vương, người luôn luôn nói nhiều, không có mở miệng nói chuyện.
Cho đến khi Quan Tinh Hòa đi ra từ cổng trường, bác Vương giống như trút được gánh nặng mở cửa xe đi ra. “Tôi ra giúp cô chủ cầm đồ.”
Đêm nay là đêm giáng sinh, ngày mai lại là cuối tuần, cho nên rất nhiều người tranh thủ tặng quà cho Quan Tinh Hòa vào hôm nay. Cô gái nhỏ đeo cặp sách, hai bên tay cầm đủ loại quà tặng, nhìn từ xa rất giống cây thông Noel.
Bác Vương giúp cô đem quà bỏ vào trong cốp xe sau, trên mặt có chút trêu ghẹo, nói: “Lại nhận được nhiều quà như vậy nha.”
Quan Tinh Hòa ngượng ngùng cười, lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mừng, “Bác Vương, Giáng Sinh vui vẻ.”
Cô quay đầu nói với Hạ Chước: “Thiệp mừng của anh em để ờ nhà, đến lúc về sẽ đưa cho anh.”
Hạ Chước nghĩ đến cái CD được ký tên trong balo, nhẹ nhàng nắm tay lại, nói: “Ừ.”
Cô gái nhỏ giống như một bông hoa nở vào mùa xuân, đi đến đâu thì ánh nắng nơi đó cũng rực rỡ lạ thường.
Không khí trong xe thoải mái hơn rất nhiều.
Đến lúc về đến nhà, bác Vương giúp cô bưng hai cái túi quà to, còn Hạ Chước thì lẳng lặng đi ở phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng ngâm nga bài hát, bác Vương hỏi hỏi: “Vui đến như vậy sao?”
“Vâng ạ.”
Mặt trời lặn, cả bầu trời phủ một màu hồng tuyệt đẹp, tóc của cô khẽ đung đưa trong gió.
Ngay cả giọng nói cũng tràn ngập niềm vui, “Ngày mai là lễ Giáng sinh.”
Vào cửa, máy sưởi trong phòng đã bật, Hạ Chước yên lặng để cặp sách xuống.
“Bác nghĩ là con không chỉ vui vì mỗi cái này nhỉ?” bác Vương cười trêu chọc.
“Làm sao bác biết!?” Quan Tinh Hòa tìm kiếm trong cặp sách, cẩn thận lấy ra món đồ như thể đang dâng ra bảo vật, kèm theo hiệu ứng âm thanh: “ting ting ting.”
Cô mỉm cười, “Nhìn nè, đây là đĩa CD có chữ ký của Trình Sở, quà Giáng sinh từ một người bạn của con vào hôm nay.”
“Con cứ tưởng mình không lấy được, vậy mà cậu ấy đã nói với con rằng anh trai của cậu ấy là hàng xóm của Trình Sở "
Ngón tay của Hạ Chước bỗng cứng đờ, dường như tất cả âm thanh trong nháy mắt đều biến mất khỏi tai anh vào lúc này.
Một cây thông Noel đã được đặt ở góc phòng khách từ bao giờ, những cành cây tươi tốt được bao phủ bởi những ngọn đèn rực rỡ cùng những món quà.
Anh cụp mắt xuống, màu sắc rực rỡ dần nơi đáy mắt dần tan biến, đôi mắt im lặng lại trở nên u ám và lạnh lùng như trước, giống như đêm mùa đông lạnh lẽo.
Sau một lúc, anh cử động ngón tay, lặng lẽ đóng cặp lại.
~
Thứ hai, Quan Tinh Hòa nhận được thiệp chúc Giáng Sinh muộn của Hạ Chước.
Cô hơi ngạc nhiên khi nhận được nó, bởi vì Hạ Chước thực sự trông không giống một người biết đón Giáng sinh, những lời chúc mừng trong thiệp chúc mừng tối màu cũng lạnh lùng như chính anh.
"Chúc em Giáng Sinh vui vẻ, học hành tiến bộ. Hạ Chước"
Quan Tinh Hòa cất tấm thiệp vào trong cuốn sổ tay, anh là người nhà mà Quan Tinh Hòa chấp nhận cho nên cô rất trân trọng món quà này, ngay cả khi đó chỉ là những lời nói nhạt nhẽo.
Khi tan học, tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi.
Thời Tuế nắm tay cô đi qua hành lang, cách đó không xa truyền đến tiếng chuyện trò thảo luận, rất nhiều người tụ tập thành một cục.
Thời Tuế rất phấn khích, “Bảng xếp hạng lớp mười đã được công bố, đi xem thử.”
“Không muốn xem.” Quan Tinh Hòa không thèm để ý, “Dù sao top 1 chắc chắn là Hạ Chước.”
Thời Tuế kéo mạnh cô đi về phía đám đông. “Mình là muốn nhìn xem Quan Dập hạng mấy. Ha ha. Xem thử xem lần này cậu ta lại thấp hơn Hạ Chước mấy điểm.”
Cô ấy đã biết chuyện xảy ra hôm sinh nhật của ông nội Quan cách đây vài ngày. Thái độ đối với Quan Dập đã không còn tốt như trước, bây giờ cô ấy đã chính thức trở thành một thành viên của phe Hạ Chước.
Quan Tinh Hòa không muốn chen chúc, nói: “Cậu vào coi đi, mình ở đây đợi cậu.”
Thời Tuế rất hào hứng chen vào đám đông, lát sau liền nhanh chóng đi ra, mặt mũi tái mét nói: “Lần này Hạ Chước không phải top 1.”
Quan Tinh Hòa chớp mắt. “Vậy chắc là top 2 hoặc top 3 rồi.”
“Không phải, tất cả đều không phải.” Thời Tuế khó có thể tin được lắc đầu. “Hạ Chước không lọt vào top 10.”
Quan Tinh Hòa cảm thấy thế giới này là ảo giác. Nói về việc học như điên thì Hạ Chước thứ hai không ai dám giành thứ nhất. Anh bình thường đều cao hơn top 2 mấy chục điểm, lần này làm sao ngay cả top 10 cũng không lọt vào.
Lúc ngồi xe về nhà, cô lén nhìn Hạ Chước mấy cái.
Anh vẫn cúi đầu đọc sách như mọi khi.
Cô mở to miệng, do dự mấy lần vẫn nuốt xuống lời định nói.
Có lẽ là anh ngủ quên trong phòng thi, nhỉ?
Lúc về đến nhà, Quan Thành Vũ vậy mà lại xuất hiện trong nhà một cách quái dị. Sắc mặt của ông có chút không vui, ăn cơm xong thì ngay lập tức gọi Hạ Chước vào phòng nói chuyện.
Thiếu niên yên lặng đi theo phía sau ông.
”Đóng cửa lại.”
Quan Thành Vũ suy nghĩ một chút liền dứt khoát nói thẳng: “Hôm nay bác nhận được kết quả học tập của con.”
Kết quả của kì thi hằng tháng đều sẽ gửi về điện thoại của phụ huynh. Lúc Quan Thành Vũ nhận được tin nhắn, giật mình đến mức kêu ra tiếng.
Kể quả học tập của Hạ Chước so với lần trước tụt năm mươi hạng, trong đó môn Anh văn là không điểm.
Từ ngày ông mang hạ Chước về nhà liền gánh vác một phần trách nhiệm nuôi dạy Hạ Chước. Nhưng Hạ Chước không phải con của ông, Quan Thành Vũ không thể đánh cũng chẳng thể mắng, ngay cả nói chuyện cũng phải rất cẩn thận chú ý.
Ông nhìn Hạ Chước, dưới ánh đèn mờ trong thư phòng, gương mặt của anh lạnh lùng kiên định, rất giống với cha anh lúc còn thiếu niên.
Trong lòng Quan Thành Vũ có chút buồn, thở dài. “Chuyện hôm sinh nhật của ông nội, bác biết là bác có lỗi với con, người trong nhà đều đã được dạy bảo lại, hy vọng sẽ không ảnh hưởng tới con.”
Vốn là người ngồi ở địa vị cao, nhưng giờ đây người đàn ông lại nói chuyện rất thiết tha, giọng điệu cũng nhẹ nhàng lại.
Trong lòng Hạ Chước có chút chua xót, trầm giọng nói: “Không có.”
“Không phải bởi vì chuyện này đâu ạ.”
Quan Thành Vũ lại hỏi: “Chẳng lẽ là do việc dạy kèm em gái nên mới khiến việc học của con bị ảnh hưởng? Vậy thì từ hôm nay trở đi còn không cần tiếp tục việc này.”
“Không phải ạ.” Hạ Chước mím môi, ngập ngừng nói: “Con…Lần trước đi trễ giờ thi.”
Nhà họ Quan cách trường học không xa cũng không gần, trước giờ bọn họ đều ở lại trường ăn cơm trong canteen, không có trở về nhà. Làm sao lại xảy ra tình huống trễ giờ?
Quan Thành Vũ muốn hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy sống lưng của thẳng tắp của thiếu niên cúi xuống, khẽ nhắm lại đôi mắt, trong có chút chán nản.
Ông nuốt những lời chuẩn bị nói xuống bụng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là con của bạn học cũ, lỡ như đi lầm đường thì làm sao có thể ăn nói với cha mẹ của nó.
Quan thành Vũ yên lặng một lát rồi nói: “Người trẻ tuổi ham chơi là chuyện bình thường, bác cũng đã từng trải qua độ tuổi này của con, nhưng bác vẫn muốn con coi việc học làm đầu.”
Trong lòng ông nghĩ rằng đứa trẻ này chắc là giữa trưa chạy ra ngoài chơi net nên mới đi học trễ.
Quan Thành Vũ tạm dừng, cảm thấy nên nặng lời hơn nữa.
“Đừng có làm cha con ở trên trời thất vọng.”
Trái tim Hạ Chước đau đớn. Lòng tự trọng của anh rất cao, ở cái thành phố xa lạ này, chỉ có Quan Tinh Hòa và Quan Thành Vũ là sẵn lòng quan tâm anh.
Câu nói kia tựa như cái búa, bổ đùng dùng vào lòng anh, khiến anh cảm thấy khó thở.
Quan Thành Vũ nhìn bộ dạng của anh, thở dài: “Bác chỉ nói đến đây thôi, con trở về phòng đi.”
~
Tháng mười hai tuyết bay đầy trời cứ thể trôi qua.
Quan Tinh Hòa cảm giác Hạ Chước cực kỳ không ổn.
Nếu nói bình thường anh học hành như điên thì hiện tại chính là bán mạng mà học.
Có nhiều đêm, khi Quan Tinh Hòa nửa đêm xuống bếp rót nước thì đều nhìn thấy phòng ngủ của Hạ Chước có ánh đèn tỏa ra.
Hạ Chước giống như một sợi dây bị căng ra hết cỡ, chỉ cần chạm nhẹ thì có thể sẽ đứt gãy.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, Quan Tinh Hòa rót một ly sữa bò rồi rón rén lên lầu.
Hành lang không sáng sủa, phía xa, căn phòng của Hạ Chước vẫn sáng rực như mọi khi.
Quan Tinh Hòa mím môi, gõ cửa phòng.
Mấy giây sau đó, gió lạnh thổi qua hành lang, cửa phòng mở ra.
Anh đứng ngay cửa, tay còn cầm một cuốn sách.
Hạ Chước trừng mắt nhìn về phía Quan Tinh Hòa, trong con mắt đen nhánh là sự kinh ngạc.
“Anh vẫn còn học sao ạ?” Quan Tinh Hòa nhìn quầng thâm dưới mắt của anh, nhíu mày lại.
Hạ Chước gật đầu.
Ngoài cửa sổ là đêm đen vô tận. Quan Tinh Hòa nói: “Đã hơn mười hai giờ rồi.”
Anh nhìn cô. Ánh trăng làm đôi mắt cô sáng hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng giống như vực sâu nhuộm đầy lá vàng đầu thu, từng lớp gợn sóng.
Cổ họng anh bỗng hơi khô, anh ho một cái rồi thì thầm, “Anh đọc sách một chút nữa.”
“Không phải ngày mai anh phải thi chạy cự li dài hay sao?” Quan Tinh Hòa nhỏ nhẹ “Chạy cự li dài rất tốn sức, anh ngủ sớm đi ạ.”
Giọng nói của cô chui vào tim anh, tay Hạ Chước siết chặt cuốn sách lại.
Tính tình của anh lạnh lùng, thành tích học tập lại là top 1, từ trước đến nay chỉ ở một mình, không có bạn bè. Có nữ sinh cảm thấy như vậy rất là ngầu, nhưng đa số vẫn là chán ghét bộ dạng này của anh.
Cuộc thi chạy cự li dài vào mùa đông của trường học chẳng có ma nào thèm tham gia, có người đùa giỡn ác ý đã viết tên của anh vào danh sách dự thi.
Cho đến mấy ngày trước, khi mà trường học đem danh sách học sinh đăng ký dự thi dán trên hành lang, Hạ Chước mới biết là có tên mình trên đó.
Thầy chủ nhiệm lớp an ủi anh, bảo là thành tích không quan trọng, chủ yếu là đi thi cho đủ số lượng, chạy xong là được rồi.
Chạy cự li dài 4000m là chạy mười vòng quanh sân vận động dài 400m, gần như là chẳng có học sinh nào muốn tham gia, mỗi lớp đăng ký 2 tên đều là đi cho có. Hạ Chước không thèm quan tâm, hay nói cách khác, tất cả những gì anh quan tâm bây giờ chỉ có việc học. Anh không sợ mệt, chỉ nghĩ đến việc chạy một đoạn đường dài như thế này sẽ khiến thời gian học tập của anh bị chậm trễ như thế nào.
Nhưng khi cô nhìn anh, đôi mắt nhạt nhẽo của cô sáng lên
Cô nói: “Ngày mai em sẽ đến cổ vũ anh.”
Tay cầm cuốn sách của Hạ Chước buông lỏng một chút, lần đầu tiên trong lòng anh có chút mong đợi cuộc thi đấu không nằm trong kế hoạch kia.
Anh nhắm mắt lại. Đột nhiên một ly sữa nóng được đặt vào tay anh.
Cô gái nhỏ nói: “Uống chút sữa bò sẽ giúp anh ngủ ngon hơn. Em đã cho thêm đường vào như lần trước.”
Hạ Chước giật mình, một cảm giác ấm áp men theo đầu ngón tay, từng li từng tí, lặng lẽ tràn vào tim anh.
Cô không hề biết rằng, thật ra anh không thích vị ngọt.
Lông mi của chàng trai rung lên, anh nhẹ nhàng nói: "Ừ, cảm ơn em."
Trăng đêm nay tròn một cách lạ thường.
Vị sữa ngọt nhẹ xoa dịu cái bụng lạnh lẽo, Hạ Chước đặt ly sữa xuống, lấy đĩa CD có chữ ký trong ngăn kéo ra.
Chữ viết trên đó gọn gàng và tinh tế:
“To Tinh Tinh
Lễ Giáng sinh vui vẻ, hy vọng từ nay về sau đều có thể cùng em trải qua Giáng Sinh.
Yêu em~~”
Không có tặng cô cái đĩa CD này, trong lòng anh không biết là may mắn hay buồn bực.
Anh không có cách nào tưởng tượng ra biểu cảm của cô gái nhỏ ấy khi nhìn thấy cái CD này. Chính mình chưa bao giờ gọi cô là Tinh Tinh, nhưng những câu này…
Anh mím môi, đem CD bỏ lại vào trong ngăn kéo.
Chồng sách cao trên bàn cùng với những bài ghi chép như đang kéo anh về thực tại.
Anh thở một hơi rồi tiếp tục cắm đầu vào sách giáo khoa mà học.
Học tập là việc duy nhất anh có thể làm bây giờ, đêm dài đằng đẵng, anh không thể lãng phí thời gian.
~~
Cuộc thi chạy cự ly dài bắt đầu vào lúc 9 giờ. Buổi sáng vẫn lên lớp như thường ngày, tiết 1 là môn Anh văn nhưng mà tất cả mọi người lại không có tâm trạng học tập, giáo viên