Trong bệnh viện thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Có rất nhiều người đến khám sức khỏe vào thứ bảy, Quan Tinh Hòa cầm mẫu giấy khám sức khỏe mà gần như bị nhấn chìm bởi đám đông.
Vì không thể ăn sáng trước khi lấy máu, đôi má vốn đã trắng trẻo của cô trở nên nhợt nhạt hơn. Sau khi đo chiều cao và cân nặng của cô, bác sĩ cô nòi. “Đi khám một mình?”
“Dạ.”
“Vậy ra ngoài lấy máu trước đi.” Quan Tinh Hòa muốn gạt bỏ nỗi sợ lấy máu, nhưng cuối cùng nghe đến đây thì hai tay lại run lên.
Vì quá đông người đến khám, nên thái độ của bác sĩ cũng có chút không kiên nhẫn, đặt tờ giấy khám bệnh lên cho Quan Tinh Hòa rồi xua tay: “Đi ra ngoài, ra ngoài quẹo trái, nhanh lên, hôm nay có rất nhiều người.”
Giờ đang là tháng năm, thời tiết khá nóng bức, Quan Tinh Hòa đứng ở cửa phòng khám, hơi lạnh từ bàn chân toát lên khắp cơ thể.
Từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã cảm thấy chóng mặt khi nhìn thấy kim tiêm.
Trước đây, khi trường học tổ chức kiểm tra thể chất, cô và Thời Tuế ôm chặt lấy nhau, thậm chí không dám mở mắt.
Động tác lấy máu của y tá rất nhanh, trong nháy mắt trên hàng ghế đầu chỉ còn lại mấy người.
Đầu ngón tay của Quan Tinh Hòa trở nên trắng bệch, cô cúi đầu nhìn ngón chân của mình.
Người phía sau đẩy cô hai lần, “Em gái, đến lượt em rồi kìa.” Quan Tinh Hòa run rẩy, cứng rắn bước về phía trước.
“Tay phải.” Cô y tá không ngẩng đầu lên.
Quan Tinh Hòa xắn tay áo.
Vào một ngày của tháng năm, nhiệt độ tăng cao, trong bệnh viện bật điều hòa, cổ tay cô gái khẽ run.
Cô y tá ngước mắt lên, “Lớn vậy rồi còn sợ tiêm hả?”
Môi của Quan Tinh Hòa trắng bệch, quay đầu đi không dám nhìn.
Nhưng không nhìn còn đáng sợ hơn, cô cảm thấy cổ tay mình lạnh như băng, và nhịp tim của cô tăng nhanh không thể kiểm soát.
“Thư giãn đi, cứ như vậy thì không lấy máu được.” Giọng cô y tá lạnh lùng.
Quan Tinh Hòa nhìn hàng người dài xếp phía sau, biết rằng mình sẽ chỉ lãng phí thêm thời gian nếu cứ tiếp tục như thế này.
Cô hít thở sâu hai hơi, cố gắng xoa dịu các cơ đang căng trên toàn thân.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng trong không khí lại có một mùi hương đặc biệt sảng khoái. Quen thuộc và an tâm.
Quan Tinh Hòa ngay lập tức ngước mắt lên.
Ánh mặt trời chói chang phía sau nhuộm màu ấm cho mái tóc đen của chàng trai, anh cao lớn, lặng lẽ đứng bên cạnh cô. Đôi mắt lạnh lùng thường ngày của thiếu niên khẽ rũ xuống, như thể hứng lấy cái nắng chói chang của tháng năm.
“Đừng sợ.”
Lúc này hơi thở gấp gáp và run rẩy của Quan Tinh Hòa dường như chậm lại.
Cô quay đầu sang một bên, như thể tìm kiếm sự vỗ về, nhẹ nhàng vùi đầu vào vòng tay của chàng trai.
Trái tim Hạ Chước run lên.
Tiếp xúc thân mật như vậy, anh biết việc này không nên xảy ra.
Ngón tay anh cứng đờ trong không khí, tự nhủ rằng mình phải đẩy cô ra vào lúc này.
Nhưng cô gái nhỏ đang dựa vào vòng tay anh, trông rất sợ hãi.
Trái tim anh như mất tự chủ, hướng ngón tay lơ lửng giữa không trung, càng lúc càng tiến lại gần cô.
Tay anh run rẩy dữ dội, nhưng siết chặt một cách chậm rãi và mạnh mẽ.
Sau đó, anh chạm vào bờ vai gầy của cô gái.
Giống như một tư thế bảo vệ.
Vào khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi.
Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên rất nóng, trong căn phòng điều hòa mát mẻ này, lại giống như nguồn hơi ấm duy nhất, khiến nhịp tim vừa nhanh vừa hồi hộp của Quan Tinh Hòa chậm lại.
Không biết đã qua bao lâu, cô mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của người con trai. “Xong rồi.”
Cô lặng lẽ rời khỏi người anh, nhớ lại phản ứng mất mặt vừa rồi của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Sao anh lại ở đây?”
Cô dí miếng bông vào vết tiêm, sắc mặt tái nhợt.
Hạ Chước mím môi, "Tan học sớm nên đến đây."
Trước khi nhịp tim trong lồng ngực kịp bình tĩnh trở lại, anh đã giúp cô lấy đơn khám bệnh, "Tiếp theo phải làm gì?"
Lúc nãy Quan Tinh Hòa vì quá hồi hộp nên đã không để ý cô y tá nói gì.
Cô hỏi: “Vừa rồi anh có nghe thấy y tá nói gì không?”
Anh liếc qua vai cô gái, đầu ngón tay run lên. “Không.”
Không ai biết tiếp theo phải làm gì, vì vậy họ phải lần theo bản đồ nhỏ bên cạnh thang máy để tìm khu khám gần nhất.
Lúc siêu âm, phải cởi hết đồ kim loại trên người.
Quan Tinh Hòa tháo chiếc vòng trên tay ra, “Anh giữ hộ em.”
Hạ Chước thất thần nhìn sợi dây chuyền sáng bóng trong lòng bàn tay. Đó là một sợi dây màu đỏ trông đã cũ, thậm chí còn có chút xước ở mép và chỉ đính một hạt bạc nhỏ ở giữa.
Lần trước cô cũng không đeo chiếc vòng sáng màu và đắt tiền đó.
Có một số người không bao giờ cố tình chải chuốt, họ có trái tim giàu có, nhưng lại không bao giờ quan tâm đến điều đó.
Siêu âm chỉ là một thủ tục đơn giản.
Khi Quan Tinh Hòa đi ra, Hạ Chước đang đợi cô cách đó không xa. Thiếu niên vóc người cao lớn, nhìn thoáng qua đã tìm thấy anh đứng ở trong đám người náo nhiệt.
“Anh ơi.” Cô ra hiệu cho anh.
Thiếu niên bước đến và đưa cho cô chiếc vòng, cùng một chiếc túi ni lông nhỏ.
Đầu ngón tay hơi nóng, cô cúi mắt xuống thì thấy một túi ni lông đựng sữa đậu nành ấm và bánh mì kẹp thịt trứng.
Thiếu niên cong đầu ngón tay: “Anh đã mua ở dưới lầu, chắc là em vẫn chưa ăn gì.”
“Cảm ơn anh.” Cô cong mắt cắn một miếng hamburger trứng. Đây là lần thứ hai cô được ăn, lần trước cũng là ăn cùng với anh.
Anh vẫn nhớ cô thích ăn món này sao?
Hơi nóng theo đầu ngón tay, lan đến tận đáy lòng.
Quan Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy rằng chỉ cần anh trai cô ở đó, cô sẽ luôn được bảo vệ, sẽ không bao giờ cần phải sợ hãi.
Tim cô không khỏi đập thình thịch, cảm giác rất lạ, lúc nào cũng muốn lại gần anh.
Cô mím môi, nâng chiếc hamburger trứng lên một chút, nói nhỏ: “Anh muốn ăn không?”
Mùi trứng xộc lên chóp mũi khiến Hạ Chước cứng đờ.
Chiếc bánh hamburger trứng tròn đã bị cô gái cắn được giơ ngay gần anh.
Yết hầu của anh khẽ lăn, anh gần như nghiến răng, tự hỏi liệu cô có biết một hành động như thế rất thân mật không.
Thậm chí, dù là anh em ruột thịt cũng không được.
Cái ôm vừa rồi có thể coi là sự bảo vệ của anh. Nhưng điều này là gì?
Anh lặng lẽ cụp mắt xuống, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô gái, chợt nghĩ đến hôm sinh nhật của cô, cô cũng giơ hai tay lên như thế này, đút cho anh một miếng bánh táo gai.
Nhưng lúc đó anh không hề biết điều này, lầm tưởng những cảm xúc khiến lồng ngực anh run lên đó là tình cảm gia đình.
Giờ đây, những tình cảm nông nổi đó đã bị lột bỏ, dần dần lộ ra nguyên hình, khiến anh trở