Đêm hè đặc biệt yên tĩnh, đến nỗi Hạ Chước cảm thấy tim mình hơi ngưng trệ trong giây lát.
Anh nghĩ đến tình cảm không thể khống chế được lúc chiều nay.
Cho dù có vài cảm xúc được cất giấu trong đáy lòng, chúng vẫn luôn bộc phát một cách vô tình.
Cô không biết rằng, anh đã bí mật gọi tên cô rất nhiều lần.
Trong giấc mơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng thực tế anh chưa bao giờ dám gọi cô như vậy, cái tên quá thân mật, trong lòng luôn sợ sẽ không kiềm chế được tham vọng.
Làn gió nhẹ thổi qua, đôi mắt sáng của cô gái dường như có thể nhìn thấu trái tim anh.
Cổ họng anh hơi thắt lại, “Ừm.”
Anh ngập ngừng, hạ giọng, “Nếu em không thích, lần sau anh sẽ không gọi như vậy nữa.”
Anh chỉ nghe thấy một vài người gọi tên cô như vậy, không phải bạn bè thân thiết thì cũng là những người lớn tuổi trong gia đình.
Anh không biết, anh có đủ tiêu chuẩn không?
Cô nói: “Anh suốt ngày cứ nói linh tinh gì vậy.” Cô kiềm chế sự ngại ngùng của mình và cười nói, “Anh cứ gọi em là“ Quan Tinh Hòa ”nghe không tự nhiên chút nào, sau này chỉ có thể gọi em là Tinh Tinh đi”.
Trái tim anh khẽ run lên, lông mày nhíu lại. "Được."
Nếu chỉ là anh trai, tham lam cũng không có gì là không được, đúng không?
“Vậy em về phòng đây, ngủ ngon, anh chú ý nghỉ ngơi thật tốt”.
Hạ Chước cũng đáp lại, “Ngủ ngon”.
Nhưng cô gái đang đứng cạnh cửa, cũng không vội rời đi, dưới ánh đèn, trong mắt cô như lọt vào những vì sao, Hạ Chước bắt gặp đôi mắt đó khẽ cong ngón tay, nhắm mắt lại một lúc, bất lực nói thêm.
“Ngủ ngon, Tinh Tinh. "
~~
Mặc dù trận động đất không khiến tòa nhà giảng dạy bị sập nhưng nhiều cơ sở vật chất trong trường đã bị hư hại ở mức độ nhất định. Nhà trường đã quyết định cho nghỉ hai ngày để sửa chữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tinh Hòa không nhận được cuộc gọi nào từ Lâm Ánh cho đến ngày hôm sau. "Tinh Tinh, con sao rồi?"
Giọng của Quan Tinh Hòa như bị bóp nghẹt,"Con rất ổn”.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, cô mím môi, "Mẹ, mẹ đang ở đâu thế?"
"À, mẹ đang đi nghỉ mát ở Hawaii. Mẹ cũng thấy trận động đất từ bản tin ngày hôm qua rồi. Con có khỏe không? Con không bị thương, đúng không?"
Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, nhìn mắt cá chân được quấn đầy băng gạc, "Không ạ."
"Vậy mẹ yên tâm rồi, thôi không nói nữa, lúc nào về mẹ mang quà cho con."
Cuộc điện thoại ngừng lại, Quan Tinh Hòa nằm trên giường, tâm trạng hưng phấn dần dần chìm xuống, không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Ánh thà ở khách sạn của nhà họ Quan còn hơn về nhà.
Bà cũng càng ngày ít càng quan tâm đến cô hơn.
Từ một cuộc gọi trong vài ngày đến một cuộc gọi một tuần, và dần dần không có một cuộc gọi nào trong một tháng.
Vẫn còn cảm giác đau âm ỉ ở mắt cá chân, Quan Tinh Hòa không phải kiểu người dễ tủi thân, nhưng khi nãy, trong lòng cô bỗng mơ hồ sinh ra chút cảm giác sợ hãi.
Nếu thứ cô nhận được chỉ là những lời thăm hỏi cho có lệ của Lâm Ánh, cô thà rằng bản thân đừng nói ra.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót ríu rít, những tia nắng mùa hè cũng xuyên qua khung cửa sổ.
Cô nằm trên giường và nghĩ đến thiếu niên chỉ cách cô một bức tường, dần dần tự an ủi trong lòng.
Có lẽ ông trời luôn công bằng, một số thứ mất đi sẽ luôn quay trở lại với cô theo một cách khác.
Nhưng cô tham lam và muốn nhiều hơn thế nữa. Liệu anh có cho không?
~
Tiến độ của trường học cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong hai ngày, đống lộn xộn trong khuôn viên đã được cải tạo rực rỡ hẳn lên.
Kỳ thi tuyển sinh trung học không lâu nữa sẽ diễn ra.
Hầu hết tất cả mọi người trong lớp đều nghiêm túc và lo sợ.
Kỳ thi lớn này quyết định tương lai của tất cả mọi người.
Cách hôm thi một ngày, trường cho nghỉ học.
Quan Tinh Hòa ngồi trên ghế tựa.
Nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính khổng lồ, ngắm nhìn khu vườn nhỏ tươi tốt.
Vừa rồi, cô đã có một cuộc gọi kéo dài 50 giây với Quan Thành Vũ, còn Lâm Ánh, thì đã không gọi cho cô một cuộc gọi nào kể từ trận động đất vừa qua.
Quan Tinh Hòa không thể nói rõ được cảm giác của mình, rõ ràng đã biết trước là vậy, nhưng cô vẫn không học được cách chấp nhận, chiều nay cứ ngồi ngây ra, chỉ chờ cuộc gọi của mẹ.
Điện thoại rung lên, cô đột ngột ngồi dậy, giây tiếp theo, đôi vai căng thẳng của cô lại cụp xuống.
Là tin nhắn của Quan Dập. “Thi tốt nhé, nếu em thi được điểm tốt anh sẽ mời em đi ăn.”
Cô mím môi, lễ phép trả lời “Em cảm ơn ạ.”
Buổi tối, bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm, trong căn phòng tĩnh mịch, đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa. “Ai đó?”
Căn phòng im lặng. Giọng thiếu niên cực kỳ trầm thấp, “Là anh.”
Giống như những đám mây tản ra bên ngoài cửa sổ, trái tim nặng trĩu của Quan Tinh Hòa lập tức vui lên.
Không gọi cũng chẳng sao, cô còn có anh trai của cô cơ mà.
Cô vừa mở cửa, nắng hè liền trút xuống.
Sắc đỏ thẫm lấp lánh phía sau thiếu niên dường như làm sáng bừng đôi lông mày lạnh lùng của anh.
Cô gái cong cong mắt, ánh mắt đầy vẻ vui mừng, “Anh .”
Cô nép sang bên, “Anh vào nhanh lên.”
Bước chân của thiếu niên dừng lại hai giây, nhưng sau đó anh nhẹ nhàng bước vào.
Phòng người con gái sạch sẽ, gọn gàng, một cơn gió thổi qua, chuông gió vỏ sò kêu to.
Mọi thứ về cô dường như hiện lên thật tươi sáng.
Quan Tinh Hòa kéo ghế cho anh, “Sao anh đến đây?”
“Đưa tay ra.”
Cô chớp mắt, mặc dù rất khó hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn khép năm ngón tay lại, lòng bàn tay hướng xuống.
Hạ Chước có chút bất lực, “Em đưa lòng bàn tay hướng lên trên đi.”
“Ồ ồ.” Cô cười nhẹ, lật úp lòng bàn tay.
Có một thứ gì đó trong lòng bàn tay cô.
Đó là một cái túi tròn nhỏ có năm góc, thêu bằng chỉ tơ hồng, rất tinh xảo.
Nó rất giống với chiếc vòng cô đang đeo. “Đây là?” Quan Tinh Hòa có chút không rõ, “Là bùa hộ mệnh sao?”
Thiếu niên khẽ nhúc nhích ngón tay, “Ừm.”
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô gái.
Cổ tay trắng nõn của cô được trang trí bằng một sợi dây lụa màu đỏ,