Trong đêm hè, những cây long não bên đường dần dần đổ bóng.
Gió mùa hè cũng thổi chậm lại, muốn nghe câu trả lời của anh.
Quan Tinh Hòa nghe giọng mình có chút gấp gáp, hít thở chậm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh im lặng hai giây, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Ai?”
Quan Tinh Hòa chỉ cảm thấy một quyền đánh vào sợi bông .
Nhưng anh thậm chí còn không biết cô đang nói đến ai, đủ để chứng minh, cô gái kia ở trong lòng anh không là gì cả.
Cô cảm thấy thế giới của mình sáng tỏ hơn một chút.
Nhưng vấn đề cần hỏi vẫn phải hỏi, trong mắt cô không có chút ngại ngùng, thêm vài phần tự đắc, “Là em, và cô gái vừa rồi gặp ở hiệu sách, anh nghĩ em với cô ấy ai đẹp hơn?”.
Hạ Chước nhíu mày, “Tại sao em lại muốn so sánh cùng với cô ta?”
“Em cảm thấy cô ấy khá đẹp”. Giọng Quan Tinh Hòa chậm lại, ngập ngừng hỏi, “Hơn nữa quan hệ của hai người cũng khá tốt?”.
Anh nhàn nhạt nói: “ Không có”.
“Không thân”.
Hình như nói nhiều một chữ anh đều cảm thấy phí sức.
Ánh mắt từ từ rơi xuống trên người cô, giọng nói dần trở nên ấm áp, “Em đẹp”.
Khóe môi Quan Tinh Hòa dần nhếch lên, giả bộ lạnh lùng, “ Ồ”.
Chàng trai tính tình trầm lặng, hiếm khi có thể nói ra những lời dễ nghe như vậy, cô muốn nghe nhiều hơn.
Cô chớp mắt, “Vậy em trông đẹp hơn chỗ nào?”.
Lông mày của chàng trai sâu và sắc bén hơn, khi nhíu mày thì trông có chút lạnh lùng khó gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ ạm không nhớ cô ta trông như thế nào.”
Quan Tinh Hòa kêu lên, “Làm sao có thể? ”
Cô là người có thể nhớ hết các thành viên trong lớp của mình!
Nhưng đôi mắt của Hạ Chước tối sầm lại, lộ ra vẻ nghiêm túc khác lạ.
Cô đột nhiên lại có chút tin tưởng anh.
Chẳng lẽ là cô gái đó nói dối ?
Tâm trạng của cô bỗng trở nên nhẹ nhàng, khẽ cắn môi, “Vậy thì anh không thể không nhớ em trông như thế nào đâu đấy”.
Hạ Chước khẽ thở dài.
“Sẽ không”.
Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo chút dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Có một người dường như đã khắc sâu vào máu, không thể tránh được, cũng không thể quên đi, khi nghĩ đến thì luôn có nỗi đau xen lẫn niềm vuic ngọt ngào.
Cô có vẻ hài lòng với câu trả lời đơn giản này của anh, đôi mắt hơi cong lên.
“Nói chắc rồi nhé?”.
Anh bất lực, “Ừm”.
Cả đời này đều sẽ không quên được.
“Vậy thì tốt”.
Cô lặng lẽ tiến lại gần, lắng nghe nhịp trái tim đập mạnh trong lồng ngực mình.
Dưới ánh trăng, bóng lưng 2 người bị kéo đi rất dài.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Mùa hè lặng lẽ trôi qua, mùa thu âm thầm đến gần .
Quan Tinh Hòa bị chặn lại ở cầu thang. Nếu cô có cơ hội đi lại lần nữa, cô nhất định sẽ không chọn con đường này .
Hít vào một hơi thật sâu, cô kiên nhẫn nói: “ Sao vậy?”.
Thẩm Triều dựa vào tường vẻ mặt cà lơ phất phơ, “ Buổi họp lớp tuần sau của lớp chúng ta cậu có đi không?” .
“Tuần sau tôi có việc phải làm, cảm ơn, không cần đâu”.
Quan Tinh Hòa đi qua cậu ta nhưng lại bị cậu ta chặn lại, “Vậy thì cuối tuần sau cậu có muốn đi xem concert cùng tớ không?”.
“Không”. Cô nghiêm nghị nói, “ Cảm ơn cậu rất nhiều nhưng tôi sẽ không thích cậu” .
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nhận được rất nhiều yêu thích, nhưng hiếm khi nào mà lại có một người không biết xấu hổ như Thẩm Triều vậy.
Cô hơi cúi người, vượt qua cánh tay đang chắn đường phía trước.
Nhưng Thẩm Triều vẫn đi theo phía sau cô, lảm nhảm lớn tiếng, gần như không biết mệt.
“Hình như chúng ta thuận đường, hay là cùng đi về?” .
Quan Tinh Hòa bước ra khỏi cổng, thoáng nhìn đã thấy Thời Tuế đang đứng ở cổng trường.
Ngày mai vừa đúng là ngày nghỉ nên họ hẹn nhau tối nay đi xem phim, vì vậy không nhờ chú Vương đến đón.
Thời Tuế đi tới, nhìn qua Thẩm Triều.
Thẩm Triều cười vui vẻ, lông mày sáng ngời, thật sự nhìn trông giống như một chàng thiếu niên tỏa nắng.
“Là bạn của Tinh Tinh đúng không? MÌnh là bạn cùng lớp của cô ấy”
“ Ồ…” Thời Tuế kéo dài giọng “ Hiểu rồi hiểu rồi” .
Thời Tuế một tay nắm lấy tay của Quan Tinh Hòa “ Nhưng bây giờ chúng tôi cần phải đi đây, tạm biệt”.
“Các cậu hẹn đi đâu vậy? “ Thẩm Triều cao giọng hỏi, “Mình đi cùng được không?” .
Quan Tinh hòa thẳng thắn từ chối, “Cậu nghĩ sao?”.
Thẩm Triều nhíu mày “ Ôi, cậu thật vô tình” .
Thời Tuế cảm thấy Thẩm Triều khá thú vị, trong số những người theo đuổi Quan Tinh Hòa thì cô nhìn người này thuận mắt hơn cả, cô đang định trêu Thẩm Triều vài câu, nhưng Quan Tinh Hòa đột nhiên kéo cô đi.
“Đừng quay đầu” Cô thấp giọng nói, “Cậu tin không, bây giờ mà quay đầu, hắn ta nhất định sẽ đi theo” .
Thời Tuế chớp mắt , “Mình nghĩ người này khá tốt mà, hoạt bát, hài hước, lại còn đẹp trai. Cậu có cần xem xét một chút không?” .
Trong trường cũng có khá nhiều bạn học yêu sớm nhưng trong âm thầm, nhưng chỉ là nắm tay, hay hai người cùng làm bài tập,…Thời Tuế cảm thấy yêu sớm cũng chỉ như vậy, không có gì to tát cả.
Thời Tuế cụp mắt, nhìn người bạn lớn lên từ nhỏ với mình.
Gió thu hơi se lạnh, mặt trời cũng dần lặn xuống, đôi má xinh đẹp của Quan Tinh Hoà có chút đỏ, đôi mắt của cô nhìn qua, đẹp đến mức làm người rung động.
Tiểu tiên nữ như này là thanh xuân của biết bao nhiêu người, không yêu sớm thì cũng thật đáng tiếc.
Nhưng cô hình như không có hứng thú với ai cả, bạn bình thường đều là những người lớn lên cùng nhau.
Quan Tinh Hòa nghiêm mặt, “Mình cảm thấy cậu ta rất ồn ào. Mỗi lần cậu ta nói chuyện bên tai mình giống như đang thổi souna vậy”.
“ Phutk” . Thời Tuế không nhịn được cười thành tiếng , “Mình nghĩ nói nhiều cũng khá tốt mà, kiểu người mà ngày nào cũng không nói chuyện thì rất nhàm chán nha” .
“Không đâu” . Đôi mắt cô sáng lên, “Dù sao thì mình cũng nói khá nhiều, anh ấy ít nói một tí cũng không sao cả” .
Bước chân của Thời Tuế dừng lại, cô tinh tế cảm nhận được chữ “anh ấy” này giọng của Quan Tinh Hòa hơi cao lên, cô hơi cao giọng, “ Anh ấy là ai, anh ấy là ai?” .
Lần này lại xuất hiện một souna khác. Quan Tinh Hòa gần như không có thời gian trả lời, ‘ souna’ liên tục hỏi.
“Cậu có người cậu thích rồi đúng không? Để mình đoán xem” .
“ Nói ít đúng không? Từ Ngô chính là người nói nhiều, sau đó là đàn anh của cậu Hướng Viễn, anh ta có vẻ là người ít nói.”
“Là anh ta đúng không? Aaaaaa, Mình đoán đúng rồi, aaaaa” .
Thời Tuế nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt lộ rõ vẻ ‘CP