Trận mưa to này kéo dài liên tiếp tận mấy ngày, càng ngày càng to hơn.
Ngày mai chính là kỳ nghỉ lễ quốc khánh, tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều, giáo viên thông báo mọi người đến sân vận động để học.
Quan Tinh Hòa thu dọn lại tập sách, Thời Tuế ở bên cạnh thúc giục nói: “Tinh Tinh à, cậu nhanh lên đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người chuẩn bị đeo ba lô vào học, sau khi tan học có thể trực tiếp về thẳng nhà.
Quan Tinh Hòa dường như nhớ ra điều gì, từ trong ba lô lấy ra một cái đồng hồ màu cam nhạt, “Tuế Tuế, cái này là của cậu sao?”
“Không phải.”
Thời Tuế tò mò tùy tiện vỗ vỗ vào mặt đồng hồ, “Tạch” một tiếng, mặt đồng hồ tinh xảo kia được mở ra.
“Sao mặt đồng hồ lại nát thành thế này?” Thời Tuế hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
“Mẹ Vương nhặt được trong vườn hoa.” Quan Tinh Hòa cẩn thận cất đồng hồ màu cam nhạt vào ngăn ngoài cùng trong cặp, “Chắc là lần trước ai đó đã làm rơi, ngày mai mình đến hỏi bọn họ.”
Hai người kéo tay nhau ra khỏi phòng học, vì để tránh mưa nên cả hai đi trên hành lang dài.
Trường ngoại ngữ thành phố Hải bao gồm cấp trung học cơ sở và trung học phổ thông, hai người băng qua hành lang dài, vừa khéo phía trước chính là tầng nhà dạy học dành cho học sinh trung học phổ thông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này, bên kia hình như đang xem bảng điểm đấy.” Thời Tuế nhìn thấy mấy người đang đứng thành vòng đằng xa kia, vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Có phải vị trí của Quan Dập rất cao không, chúng ta đi xem thử đi.”
Quan Tinh Hòa vừa tính từ chối, nhưng đã bị Thời Tuế kéo vào đám người.
Không khí xung quanh phút chốc đã trở nên vô cùng ồn ào, Quan Tinh Hòa cảm thấy bản thân mình đã trở thành cục bột trong lò nướng rồi, bị lăn qua lộn lại đè ép nướng lên.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, cô nghe người bên cạnh đang thì thầm nói nhỏ: “Hạ Chước này là ai thế, thật trâu bò quá đi.”
“Không phải từ cấp hai của chúng ta lên sao, trước kia chưa từng nghe nói qua.”
Hạ Chước? Anh có tên trên bảng sao?
Quan Tinh Hòa còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ, không khí nóng rực xung quanh bắt đầu tản bớt ra.
Cứ như lần nữa được sống lại, cô hít sâu mấy lần không khí trong lành này, rồi mới ngẩng đầu lên.
Mưa đã qua, trên hành lang gió lạnh thổi vào, ngoài cửa sổ từng lớp mây âm u nhuộm thành màu sắc u ám.
Mà những chữ lớn màu đỏ tươi trên bảng giống như thứ ánh sáng rực rỡ giữa màu sắc u ám kia.
Quan Tinh Hòa gần như chỉ cần một giây, đã thấy được tên của Hạ Chước.
Bởi vì vị trí đó thật sự quá dễ thấy ---
Người đứng đầu bảng điểm tổng.
Hạ Chước, lớp 10/3
“Hạ Chước này thuộc lớp bình thường, nhưng trâu bò quá đi.”
“Đúng thế, cậu nhìn thử trên bảng này xem, ngoại trừ anh ta, thì tất cả những người còn lại đều thuộc lớp trọng điểm.”
Quan Tinh Hòa nhìn tên anh xuống vài người, mới nhìn thấy tên của Quan Dập.
Đứng thứ năm trên bảng tổng.
Quan Dập, lớp 10/1.
Lớp trọng điểm chỉ có một là 10/1, anh họ Quan Dập từ nhỏ đã có thành tích ưu tú, từ năm cuối của trung học cơ sở đã được tuyển thẳng đến lớp trọng điểm của trung học phổ thông.
Điều này nghiễm nhiên trở thành đề tài bàn tán của mẹ Quan Dập, mỗi lần những người trong gia đình họp mặt nhau thì đều lấy thành tích của Quan Dập và Quan Tinh Hòa ra để so sánh.
Cũng không ngờ rằng, lần này Hạ Chước lại áp đảo cậu ta nhiều như thế.
“Má nó, Tinh Tinh, cậu nhìn này.” Thời Tuế ở bên cạnh lôi kéo lấy ống tay áo của Quan Tinh Hòa, ý muốn cô nhìn sang bên cạnh.
Lúc này Quan Tinh Hòa mới phát hiện, bên cạnh bảng tổng điểm toàn khối còn có 7,8 tờ danh sách bảng điểm top 10 của các bộ môn.
Cô chớp mắt, nhịn không được thở gấp.
Hình như trong mỗi tờ danh sách top đầu này, đều viết tên của Hạ Chước.
Toán đứng thứ nhất.
Vật lý đứng nhất.
Hóa học đứng nhất.
Tim của Quan Tinh Hòa không hiểu sao lại đập nhanh hơn, cô nín thở tiếp tục xem những cái sau.
Sinh học đứng thứ nhất. Lịch sử đứng thứ nhất.
Cuối cùng là ---
Chính trị cũng đứng nhất.
Có thể nói, ngoại trừ Ngữ văn và Tiếng Anh ra thì ở tất cả các môn khác, anh đều đứng hạng nhất.
Quan Tinh Hòa nghe người bên cạnh than thân trách phận: “Trời ơi, thật muốn biết vị học thần này có dáng vẻ như thế nào.”
Em gái nhỏ đứng kế bên cô nhỏ giọng nói: “Mình vừa mới đi ngang qua lớp ba nhìn thử, ngồi ở dãy cuối cùng, còn rất đẹp trai.”
Rất đẹp sao?
Trong đầu Quan Tinh Hòa không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt của anh, mắt hai mí của anh rất sâu, có chút thâm sâu khó đoán, đuôi mắt mang theo sự sắc sảo, trong đôi mắt luôn đen láy kia pha chút lạnh lẽo, giống như băng tuyết mùa đông không dứt ở thành phố Hải.
Hình như là, rất đẹp trai.
Giống như hình tượng tổng tài bá đạo rất được thịnh hành trong các bộ phim truyền hình những năm gần đây.
Thời Tuế đè thấp giọng, nhỏ giọng nói bên tai Quan Tinh Hòa: “Tinh Tinh, mình có cảm giác chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt với anh ấy, ôm chặt đùi.”
Quan Tinh Hòa mím môi.
Vốn dĩ cô nghĩ hai người đã thân thiết hơn trước rồi, nhưng ngày hôm đó sau khi về nhà, Hạ Chước lại trở lại dáng vẻ lạnh như băng trước kia.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy nhất định Quan Dập đã nói gì đó nặng lời, mới khiến anh trở nên tức giận như thế.
Quan Tinh Hòa biết tính tình của Quan Dập rất xấu, trước kia đã bắt cô lập lời thề sẽ đứng về phía anh ta, Quan Tinh Hòa đồng ý qua loa cho có lệ thôi chứ trên thực tế cũng chẳng làm gì anh hết.
Cho nên chữ “Cút” kia, chắc là… Không phải nói với cô đâu nhỉ?
Mà nếu như thực sự không phải nói với cô, thì vì sao sau đó, Hạ Chước lại không nói chuyện với cô chứ?
Trong lòng Quan Tinh Hòa cảm thấy rất oan ức.
Từ nhỏ cô đã luôn thuận buồm xuôi gió, được mọi người nâng niu chiều chuộng, cho dù là kẻ ngang ngược như Quan Dập, cũng không bao giờ làm mặt lạnh như thế với cô.
Hạ Chước dựa vào đâu mà hung dữ với cô như thế? Thế mà trước đó cô còn giúp anh.
Quan Tinh Hòa cảm thấy oan ức, nhưng trong lòng lại tồn tại chút hy vọng.
Chờ mọi chuyện qua rồi, nói không chừng Hạ Chước sẽ đến giải thích với cô.
Nhưng Quan Tinh Hòa đã đợi đến vài ngày rồi, chỉ chờ được thái độ càng ngày