Nếu như nói năm đó Cao Tử Quần đối với cô còn có chút hứng thú vậy thì bảy năm sau, giữa họ còn lại là gì. Cô lấy cái gì để giành lại con gái từ Cao Tử Quần đây?
Cao Tử Quần nhìn thấy vẻ mặt cô hoảng hốt, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Lãnh Tây, cô muốn con gái, thế nhưng cô đã từng nghĩ qua rằng con gái có muốn cô hay không? Một người mẹ vừa sinh ra đã vứt bỏ mình, cô nghĩ rằng con bé sẽ thừa nhận sao.” Anh gằn từng từ một.
Trong chớp mắt trái tim Lãnh Tây thắt lại. Cô nhìn Cao Tử Quần, cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu được anh, cô nắm chặt lòng bàn tay đỏ ửng.
“Cô cho rằng dựa vào hiện tại Sở Hàng đã là luật sư thì cô có hy vọng giành lại được con ư? Cao Tử Quần cười nhếch môi: “Cô nghĩ mỗi năm tôi dùng tiền nuôi đoàn luật sư ở Trung Chính để làm gì?”
Lãnh Tây cắn môi: “Cao Tử Quần, hà cớ gì..”
“Vậy cô thì sao?” Cao Tử Quần hung hăng hỏi ngược lại.
Luật sư đứng một bên nhẹ giọng khẽ nhắc: “Cao tổng đã đến giờ rồi.”
Cao Tử Quần thản nhiên liếc nhìn Lãnh Tây, đứng dậy: “Nếu cô đã quên những lời nói của mình bảy năm trước vậy thì tôi cũng không ngại nhắc lại cho cô. Cô nói xem nếu Hi Hi biết được, con bé có còn cần một người mẹ như vậy không?”
Lãnh Tây không thể tin được, trừng mắt nhìn anh: “Anh sẽ không làm vậy.”
“Có liên quan đến con gái tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm được.” Anh nheo mắt xoay người rời đi.
Đúng vậy, Cao Tử Quần rất thương con, điểm này sau khi cô trải qua bài học thê thảm mới biết được.
Lúc Cao Tử Quần rời đi anh quay đầu lại liếc nhìn, tựa như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, cô vô hồn ngồi bất động, bóng lưng cô đơn. Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cầm lấy điện thoại: “Thư ký Tôn, giúp tôi dời chuyến bay.”
Thư ký Tôn hơi bối rối, không phải đã đặt vé xong xuôi rồi ư, nhưng cô đi theo Cao Tử Quần đã lâu, biết không nên hỏi nhiều.
Cao Tử Quần về đến nhà, Hi Hi đang ở phòng khách xem phim hoạt hình. Hai chân vắt lên bàn, xem đến đoạn hấp dẫn thì cười hì hì, không hề có ý tứ. Cao Tử Quần khẽ ho một tiếng, nhóc con liền quay đầu qua, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Thật lâu sau mới mở được miệng: “Không phải bố đã đi Mỹ rồi sao?” giọng nói có chút tủi thân.
Cao Tử Quần ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa xoa miệng con gái: “Cái miệng này có thể treo bầu rượu được rồi đấy.”(1)
(1) Đây là cách nói thông thường của người TQ để miêu tả điệu bộ bĩu môi giận dỗi.
Hi Hi bất mãn quay đầu sang chỗ khác.
Cao Tử Quần nhìn thấy vẻ mặt cô bé: “Đợi qua sinh nhật bác Trần của con rồi bố mới đi, Hi Hi có đi cùng bố không?”
Hi Hi nghiêng sang, nhìn chằm vào bố mình: “Con không muốn.”Văn Thư cũng không phải là mẹ ruột tất nhiên cô bé không muốn, nếu cô bé muốn gặp thì cũng phải gặp mẹ mình.
Nhưng mà ở bệnh viện nó đã nói vậy không biết mẹ có còn thương nó nữa không?
Hôm sau, Cao Hi Hi đến trường. Vào giờ giải lao buổi trưa, Trần Thiệu Thần phấn khích chạy đến tìm cô bé: “Hi Hi, mai cậu sẽ đến nhà tớ chứ?”
Cao Hi Hi đeo cặp sách, đầu hơi cúi thấp, nhỏ giọng đáp: “Tớ không đi.”
Trần Thiệu Thần há miệng: “Tại sao?”
Trần Thiệu Thần bất mãn cau đôi mày xinh đẹp: “Tớ còn định nói việc này cho câu, nhưng cậu nói không đến,vậy thì thôi quên đi.”
Hi Hi nghiêng mặt qua, ánh mắt bình tĩnh: “Cậu muốn nói cái gì?” Cô bé hờ hững hỏi.
Trần Thiệu Thần hừ một tiếng.
“Không nói thì thôi.” Cao Hi Hi nhìn thấy xe nhà mình đến: “Tớ đi đây. Tạm biệt.”
“Này, cậu đợi chút.” Trần Thiệu Thần nóng nảy: “Tớ bảo này, ngày mai cậu đến nhà tớ được không?” Mẹ cậu rất muốn Hi Hi đến nhà chơi, cậu đã hứa với mẹ sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
“Nghe nói mẹ cậu cũng đến.” Trần Thiệu Thần khẽ giọng nói.
Hi Hi không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, không nói gì liền quay người bước lên xe.
Buổi tối về đến nhà cậu bé kể tỉ mỉ toàn bộ cho mẹ. Thần Hi cười: “Con đúng là bị Cao Hi Hi ăn sạch sành sanh.”
“Mẹ…”
“Sau này
để Hi Hi làm vợ con nhé?”
“Con không cần.”
Thần Hi gõ lên trán con trai: “Hi Hi có nhiều điểm tốt như vậy, vừa xinh xắn lại vừa biết nghe lời.”
“Xinh thì xinh thật, nhưng nghe lời ư, sao con chả nhìn ra vậy.” Trần Thiệu Thần nói liền một hơi.
Trần Trạm Bắc vừa về thì đúng lúc nghe được: “Thần Hi, sao em lại dạy con như thế chứ, sau này Thần Thần có yêu đương sớm anh cũng mặc kệ đó.”
Thần Hi lè lưỡi: “Đồ cổ hủ.”
Trần Trạm Bắc khẽ cười: “Thần Thần, đi ngủ đi.”
Trần Thiệu Thần nhíu mày: “Có phải bố mẹ lại định diễn cảnh người lớn, cấm trẻ con xem không? Bố, em gái thì sao?”
Vẻ mặt Trần Trạm Bắc trở nên lạnh xuống, Trần Thiệu Thần miễn cưỡng quay về căn phòng nhỏ của mình.
Nhưng đến cuối cùng thì hai người họ cũng không làm được gì, vì hôm nay là ngày đèn đỏ của Thần Hi, Trần Trạm Bắc đành chịu. Tối lại, Thần Hi kể hết chuyện của Lãnh Tây cho chồng nghe.
Trần Trạm Bắc hơi suy tư: “Trước đây thật sự là Tử Quần đã quá cố chấp.”
Thần Hi hừ lạnh, đàn ông các người đều giống nhau cả: “Quả thật đúng là bị điên, dù có thích người ta cũng không thể làm vậy chứ.”
Trần Trạm Bắc cười nhếch môi, tai trái dịu dàng ấn xuống bụng dưới của vợ: “Chuyện tình cảm tựa như nước, ấm lạnh tự biết. Chúng ta cũng không phải là họ, không thể biết được họ nghĩ gì. Lãnh Tây cũng chưa hẳn là không có tình cảm với cậu ta.”
“Dù cho có tình cảm cũng không thể chịu được sự giày vò kiểu đấy.”Thần Hi thở dài: “Lúc trước nếu không vì anh ta, Tiểu Tây và Sở Hàng nhất định đã hạnh phúc bên nhau rồi.”
“Nói vậy cũng chưa chắc.” Trần Trạm Bắc hôn xuống bờ môi vợ: “Được rồi, ngủ sớm đi.”
Hôm nay là sinh nhật bốn mươi của Trần Trạm Bắc, khách mời đều là những bạn bè thân thiết của gia đình. Lãnh Tây đến sớm, một mình ngồi trong thư phòng của Trần gia. Thần Hi đưa cho cô một cuốn album.
Từng tấm hình đều là hình của Hi Hi từ lúc sinh ra đến giờ, đôi mắt cô đã ngấn nước.
“Tớ biết cậu sẽ quay lại nên đã giữ lại nó.” Thần Hi nhẹ nhàng nói: “Tớ xuống trước đây.” cô biết lúc này đây Lãnh Tây cần một không gian yên tĩnh.
Những giọt lệ lặng lẽ rơi, cô đã lỡ mất quá nhiều thời gian cùng con gái, lúc con bé bập bẹ học nói, lúc con bé tập tễnh bước đi.
Bố cô vào tù bảy năm, cô cũng lang thang bên ngoài bảy năm, bảy năm này, chính cô tự lưu đày bản thân, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể cởi được hết những xiềng gông trên cơ thể.
Khi Cao Tử Quần dẫn theo Hi Hi đến, đúng lúc Lãnh Tây từ cầu thang đi xuống. Sở Hàng nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ, cũng không nói gì, nắm lấy tay cô, hai người lẳng lặng xuống lầu.
Cao Tử Quần nhìn thấy hai người họ, ánh mắt đảo xuống đôi bàn tay đang nắm chặt kia, vẻ mặt anh liền trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh anh liền lấy lại được thần thái tự nhiên.
Thần Hi đi đến nắm lấy tay Hi Hi: “Hôm nay Hi Hi xinh quá.” Cô bé mặc một chiếc váy hồng nhạt, tóc mái ngang trán, chiếc bờm đínhhình nơ bằngkim cương, đơn giản nhưng lại rất tinh tế.
Hi Hi e thẹn cười, tiến đến hôn lên má Thần Hi.
Lãnh Tây đứng đằng sau, cả người bỗng chốc sững lại. Sở Hàng vỗ nhẹ bàn tay cô: “Em vẫn còn nhiều thời gian mà.”