Lãnh Tây bình tĩnh đứng đó, hai tay ôm chặt Hi Hi, trái tim cô như bị bóp nghẹn, cảm giác rất khó chịu.
Cao Tử Quần và Văn Thư đều đứng dậy, trong nhất thời bầu không khí trở nên ngột ngạt. Ánh mắt Lãnh Tây nhàn nhạt lướt qua hai người họ, sau cùng lại nhìn qua cậu bé đang đứng bên cạnh Cao Tử Quần. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con trai họ. Cậu bé rất đáng yêu, chỉ là sắc mặt có chút xanh xao. Cậu bé nắm tay Cao Tử Quần, nhìn Lãnh Tây với ánh mắt thù địch.
Bầu không khí tựa như ngưng tụ.
Cao Tử Quần có chút ngơ ngác, đi đến trước mặt Lãnh Tây. Anh vừa đưa tay ra, Lãnh Tây theo bản năng lùi lại phía sau, ý thức tránh né rất rõ ràng. Tay Cao Tử Quần rơi giữa không trung, Lãnh Tây hoảng hốt bừng tỉnh, cô cắn răng, cuối cùng đưa Hi Hi qua.
Văn Thư cũng đi đến, cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, ở ngoài khoác một chiếc áo vàng, trông rất thanh lịch: “Chào cô Lãnh”
Lãnh Tây hơi sững sờ, cô nhếch khóe miệng: “Cao phu nhân, xin chào.”
Vẻ mặt Văn Thư vẫn rất thản nhiên, cô nhìn qua Cao Hi Hi rồi nói: “Ngày mai là sinh nhật của Hi Hi nên mọi người đều về.”
Lý do rất hay, nhưng Cao phu nhân cũng không cần phải giải thích với tôi những điều này.
Lãnh Tây mím môi, không biết phải nói gì, trong nhất thời, mọi người đều trở nên ngượng ngùng. Ánh đèn dìu dịu bao phủ căn phòng nhưng không thể sưởi ấm được tâm tình lúc này của cả ba người.
Một tình cảnh khó xử. Hai người họ là vợ chồng, còn cô chỉ là người ngoài mà thôi. Nếu nói khó nghe hơn thì cô chính là kẻ thứ ba, mặc dù là bị ép buộc. Cô cũng không hiểu Cao Tử Quần suy nghĩ thế nào nữa, sao anh ta có thể bình thản đến như vậy?
Lãnh Tây nhìn qua Hi Hi: “Tôi đi trước đây.”
Văn Thư gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Vừa thay đổi vòng tay, Cao Hi Hi khó chịu tỉnh dậy. Cao Tử Quần vỗ lưng dỗ dành bé con, Cao Hi Hi chậm rãi mở mắt ra. Bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc mà xa lạ, cô bé sững sờ trợn tròn mắt.
“Hi Hi, con không nhớ cô sao?” Văn Thư nhíu mày.
Cô bé nghiêng mặt, giật mình há to miệng nhìn Văn Tuyển.
“Bố, sao em lại trở nên ngốc thế này?” Văn Tuyển nói.
“Anh mới ngốc.” Cao Hi Hi mắng lại, cô bé quay sang Cao Tử Quần: “Bố, bố nói mà không giữ lời.” Cô nhóc thật sự rất đau lòng, sao có thể vừa mới tỉnh dậy mẹ ruột đã đi lại còn xuất hiện thêm người mẹ khác.
CaoTử Quần bất đắc dĩ: “Được rồi, bố biết rồi. Đi tắm trước đi, người con bốc mùi rồi đấy.”
Cao Hi Hi buồn bực, tức giận bỏ chạy lên lầu.
“Tiểu Tuyển cũng lên chơi với Hi Hi đi, không phải con có mang quà về cho em sao?” Văn Thư nói.
Văn Tuyển gật đầu.
Bọn nhỏ lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. Văn Thư bình tĩnh nhìn anh. Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Tây kia, thật sự trong lòng cô không hề bình thản như biểu hiện bên ngoài.
“Cô ấy quay lại lúc nào?” Cô thản nhiên hỏi.
Vẻ mặt Cao Tử Quần hơi trầm xuống: “Cách đây không lâu.”
“Hai người hiện tại như thế nào?”
Cao Tử Quần suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Trước đây bởi vì tức giận nên anh mới để cô ấy đi. Những năm qua, anh thật sự rất hối hận, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng bắt ép cô ấy, cho nên đã không đi tìm.”
Văn Thư dĩ nhiên hiểu được ý của anh, cô siết chặt tay, Cao Tử Quần không mấy chú ý.
“Vậy bây giờ anh dự định làm gì?”
Cao Tử Quần nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc quay sang nhìn cô: “Hi Hi cần mẹ nó.”
Văn Thư ngẩn ra: “Anh muốn quay lại với cô ấy?” Thật ra cô đã đoán được.
Cao Tử Quần nắm chặt mười ngón tay: “Văn Thư, chúng ta đã không còn trẻ nữa rồi, anh đã làm sai quá nhiều, hy vọng vẫn còn có thể níu kéo được. Con đường sau này vẫn còn dài, Kiều Vũ đã ra đi nhiều năm rồi, em cũng nên buông xuống thôi.”
Sắc mặt Văn Thư trở nên trắng bệch, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ: “Tử Quần, ai ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Anh, em và cô ấy cũng đã thay đổi.
“Anh có chắc Lãnh Tây sẽ nguyện ý quay trở về bên anh không?” Cô hờ hững hỏi.
Cao Tử Quần nhíu mày: “Anh tin.” Anh kiên định nói.
Văn Thư giật mình: “Ok, em sẽ nói rõ chuyện của anh và em với bố mẹ.”
Cao Tử Quần gật đầu.
“Dù sao anh cũng đã giúp em che giấu nhiều năm rồi.” Cô hời hợtnói. Giữa hai hàng lông mày lộ ra vết sẹo khó có thể xóa nhòa: “Không còn sớm nữa rồi, em về đây.”
Trên đường về, Sở Hàng nhận ra tâm trạng của Lãnh Tây có chút thay đổi. Vừa nãy trong nhà xảy ra chuyện gì anh cũng không hỏi cô. Nhưng anh biết rằng, chỉ có Cao Tử Quần mới có thể làm tâm trạng cô suy sụp thế này.
Lãnh Tây ngẩng đầu nhìn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đôi mày cô khẽ nhướng lên. Điều cô quan tâm nhất bây giờ là liệu Cao Tử Quần có thể trả lại con gái cho cô không.
Sau này…
Có thể sau này cô sẽ đưa Hi Hi đến một thành phố khác sống, dù không lấy chồng cũng không sao. Lãnh Tây khẽ thở dài, rõ ràng là cô vẫn còn trẻ nhưng cô lại cảm giác như mình đã trải qua cả nửa đời người.
Thừa dịp đèn đỏ, Sở Hàng đưa tay vỗ vai Lãnh Tây an ủi. Lãnh Tây nhìn qua, đột nhiên đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, cô bối rối.
Từ sau khi gặp lại anh, cả hai người đều rất giữ khoảng cách. Không ai nhắc đến chuyện quá khứ, chỉ là hai bên đều hiểu được, giữa bọn họ không thể nào.
Cũng may đèn rất nhanh đã chuyển sang màu xanh, xe tiếp tục chạy. Một màn lúc nãy tựa như chưa hề xảy ra.
Ngày sinh nhật Cao Hi Hi cũng chỉ mời những bạn bè thân thiết. Sáng sớm tinh mơ, bạn nhỏ Trần Thiệu Thần đã bắt đầu sửa soạn, cậu bé lấy bộ vest năm ngoái Thần Hi mua ra, nhưng điều đáng bực là, người nào đó ngày càng cao lên, bộ vest đã không vừa.
“Mẹ…” Cậu bạn nhỏ buồn bực, bộ vest này cậu mặc vào thật sự rất bảnh bao.
“Con thay bộ khác đi, không phải hai hôm trước nội vừa mua cho con một bộ cũng rất đẹp đó sao.” Thần Hi đi đến tử lấy một chiếc áo khoác dài kẻ ca rô ra.
Trần Thiệu Thần còn không thèm liếc nhìn, miễn cưỡng thay vào.
Trần Trạm Bắc buồn cười.
Thần Hi để ý ánh mắt con trai: “Lần này sao con
lại chăm chút tỉ mỉ như vậy?” Bố con còn chả vậy nữa.
Trần Thiệu Thần bĩu môi: “Không phải mẹ bảo cô Lãnh Tây cũng đến sao, con muốn để lại ấn tượng tốt cho cô ấy.”
Thần Hi:…
Trần Trạm Bắc cười nhạo: “Nhỏ như vậy mà đã biết…” Anh hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thể hiện trước mặt mẹ vợ.”
Thần Hi cười vang.
Hai má Trần Thiệu Thần bất giác đỏ lựng lên: “Mẹ vợ gì chứ… aizzz…bố mẹ… nhanh lên chút.”
Thần Hi liếc sang Trần Trạm Bắc: “Trần tiên sinh, tôi cảm thấy anh cần phải nói chuyện với con trai anh một buổi.” Nhỏ như vậy mà đã có khuynh hướng yêu sớm.
Trần Trạm Bắc dịu dàng nhìn sang vợ mỉm cười: “Bà Trần, nghe nói thời buổi này các bạn nhỏ mẫu giáo đã biết yêu đương cả rồi, tuổi con trai tôi như vậy cũng không là quá sớm mà cũng chẳng quá muộn.”
Thần Hi trừng mắt lườm anh.
Lúc Trần gia đến, Cao Hi Hi đang đứng ở cửa dáo dác nhìn quanh. Trần Thiệu Thần liền chạy đến tặng quà của mình: “Hi Hi…” Cậu bé cố ý kéo dài giọng: “Tặng cậu nè.”
Cao Hi Hi nhận quà rồi lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Trần Thiệu Thần đứng bên cạnh cô bé: “Sao cậu lại đứng đây?”
“Đợi ai ư?”
“Có phải đợi tớ không?”
Hi Hi nhàn nhạt liếc nhìn Thiệu Thần: “Không phải.”
Trần Thiệu Thần:…
Lát sau cậu bạn nhỏ lặng lẽ bước đi, Trần tiểu thiếu thất vọng quanh trở về bên mẹ: “Mẹ, Hi Hi đang đợi ai vậy?”
Thần Hi nhìn vào đám người trong đại sảnh, Lãnh Tây vẫn chưa đến.
“Mẹ cô bé.”
Trần Thiệu Thần như bừng tỉnh ồ lên.
Ánh mắt Thần Hi nhìn qua người phụ nữ bên cạnh Cao Tử Quần, hai người thật sự rất đẹp đôi. Cô thở dài. Vợ của Cao Tử Quần đã quay lại, hôm nay tất cả mọi thứ lại quay trở về điểm vốn có. Khoảng cách giữa Lãnh Tây và anh ta đúng thật là càng ngày càng xa.
Ông Cao cũng đến, Trần Trạm Bắc đưa vợ con đến chào hỏi. Ông Cao đối với đứa con trai của bạn mình vẫn rất tán thưởng. Hôm nay ông có vẻ rất vui, đôi khi lại còn chọc Thiệu Thần.
“Hi Hi hình như có chút không vui?” Lát sau ông Cao cũng phát hiện ra.
Văn Thư nói: “Để con đi xem xem.”
Cao Tử Quần nhìn đồng hồ trên tay, bất giác cau mày.
“Hi Hi” Văn Thư vỗ vai cô bé.
Hi Hi ngẩng đầu nhìn lên cô, cũng không nói gì.
“Có thể là mẹ con gặp chút chuyện nên sẽ đến trễ.” Văn Thư nói.
Hi Hi cắn môi: “Con muốn đợi mẹ.”
“Vậy chúng ta vào trong đợi được không? Nội muốn nói chuyện với con.”
Hi Hi ngoảng đầu quay lại, có chút chần chừ, rồi đành xoay người đi vào.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Đến phút cuối Lãnh Tây cũng không đến. Tất cả mọi người đều nhìn ra được Hi Hi rất buồn, niềm hưng phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần lặng xuống.
Hi Hi ngẩng mặt lên nhìn bố nói: “Bố, chúng ta bắt đầu thôi.” Mẹ nó sẽ không đến.
Lòng Cao Tử Quần trầm xuống, sắc mặt lạnh nhạt, ngữ điệu lạnh lùng: “Bắt đầu đi.”
Ai ai đều cảm giác được bầu không khí rất kỳ dị, chỉ là mọi người đều vờ ra vẻ tự nhiên.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cao Hi Hi lủi thủi quay về phòng. Cô bé cuộn mình trên giường, nó cảm thấy rất khó chịu,từ trước đến nay mẹ vẫn chưa bao giờ trải qua sinh nhật cùng nó.
Thế nhưng lần này… vì sao mẹ lại cho nó hy vọng để rồi phải thất vọng tràn trề.
CaoTử Quần ngồi trên ghế sô pha, mày nhíu chặt. Văn Thư khe khẽ đi đến cạnh anh: “Anh có cần lên đấy an ủi Hi Hi không?”
Cao Tử Quần giật mình mở mắt, đôi mắt đục ngầu dần trở nên rõ ràng, anh thì thào hỏi: “Em nói xem vì sao cô ấy không đến?” Thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức Văn Thư còn tưởng mình đã nghe lầm.
Anh không đợi câu trả lời từ cô đã đứng dậy lên lầu. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, tiếng khóc thút thít truyền qua khe cửa.
Anh nợ con gái của mình tình thương của một người mẹ, cho nên anh đã cố gắng đánh đổi tất cả để bù đắpNhiều năm qua, anh vẫn chưa từng nghe Hi Hi khóc thương tâm đến thế bao giờ.
Cao Tử Quần cảm thấy tim mình thắt lại. Anh đột nhiên nhớ đến, rất nhiều năm trước Trần Trạm Bắc có hỏi anh một câu: “Cậu cảm thấy dùng đứa con là có thể giữ chân cô ấy lại được sao?”
Giữ không được! Cho đến nay, anh chưa bao giờ có được trái tim của cô ấy, thì làm sao có thể giữ lại được người cô đây?
Cho dù là có con… không phải cô ấy vẫn vứt bỏ đó sao?
Cao Tử Quần sao mày có thể quên cơ chứ.
Cho dù không có Văn Thư, cô ấy cũng sẽ không cam tâm tình nguyện quay lại bên cạnh mày? Trong tim cô ấy cho đến bây giờ cũng chỉ có mình Sở Hàng mà thôi. Tay anh khẽ vuốt chiếc cửa, khóe miệng nở một nụ cười lạnh băng.
Mở cửa ra, anh chậm rãi đến bên cạnh con gái: “Hi Hi, mẹ con mới gọi điện cho bố, mẹ bảo mẹ vừa gặp phải một chuyện vô cùng quan trọng nên hôm nay mới không thể đến được.”
Cao Hi Hi ỉu xìu: “Bố, bố không cần gạt con.” Thanh âm tràn trề thất vọng.
Cao Tử Quần nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con gái, khóe miệng anh từ từ nhếch lên: “Chúng ta cá cược đi, nếu như bố gạt con bố là con chó nhỏ.” Anh nghiêm túc nói.
_________________