Khó Để Buông Tay

Chương 31: Anh chưa kết hôn, anh và Văn Thư chưa hề kết hôn


trước sau

Ngày hôm đó, Cao Hi Hi không đoạt  giải gì trong cuộc thi “ba người hai chân” cả,  nhưng cô bé không hề thất vọng buồn bã, đã thế còn tỏ ra rất vui vẻ vì được thấy bố mẹ ở bên cạnh nhau. Hi Hi nhận ra tất cả các bạn học đều nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, bố nó vừa cao lại vừa đẹp trai, mẹ nó vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.

Quan trọng hơn cả là bố mẹ đều rất thương yêu nó.

Trên đường về, Cao Tử Quần lái xe, hai mẹ con ngồi đằng sau, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.

“Mẹ, cái này tặng cho mẹ.” Cao Hi Hi đeo huy chương giải thưởng chạy 100m vào cổ Lãnh Tây.

Trong lòng Lãnh Tây liền trở nên ấm áp, cô nghẹn ngào không nói nên lời.

“Cảm ơn con.” Cô khẽ cười.

Cao Tử Quần cười cười: “Con hình như quên bố luôn rồi à?” Thanh âm anh trầm trầm dường như có chút hờn dỗi.

Cao Hi Hi cười khì khì: “Bố, thật tiếc con chỉ có một giải thưởng.”

Cao Tử Quần thản nhiên liếc qua con gái: “Năm ngoái con đoạt giải sao không thấy tặng cho bố?” Anh nhíu mày, vẻ mặt dịu dàng mang theo vài phần đáng yêu.

Lãnh Tây hơi sửng sốt, bắt gặp ánh mắt dịu dàng trìu mến của anh qua kính chiếu hậu… tựa như anh đang chờ đợi điều gì đó. Cô cố làm lơ, tựa như không mấy để ý.

Cao Hi Hi bĩu môi: “Ai bảo năm ngoái bố không đến xem con thi.”

Cao Tử Quần nhếch môi: “Không phải năm nay bố đã đến rồi ư?”

Cao Hi Hi hừ một tiếng: “Nhưng mà không giống nhau.”

Lãnh Tây lẳng lặng nhìn hai bố con đấu võ mồm. Bỏ qua những quá khứ trước kia, Cao Tử Quần của hiện tại thật sự không giống với người trong ký ức cô.

Nhưng dù có không giống thì đã sao, đâu thay đổi được gì?

Về đến nhà, Lãnh Tây giúp Hi Hi tắm rửa, sau một ngày vận động mệt mỏi, cô bé liền lăn ra ngủ. Lãnh Tây ngắm nhìn con gái ngủ, khóe miệng Hi Hi vẫn mỉm cười, đôi lúc lại lẩm bẩm: “Mẹ…hì hì…bố…”

Lãnh Tây nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt con gái, dường như rất lâu, ánh mắt dần trở nên sâu hút, trống rỗng và vô lực.

Lúc xuống lầu, Cao Tử Quần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên bàn đặt một chai rượu đỏ, anh nâng ly rượu đỏ đung đưa trong tay. Dưới ánh đèn mông lung, anh nhìn cô với ánh mắt nóng rực, mãnh liệt.

Lãnh Tây bình thản đi thẳng ra phía cánh cửa, lúc ngang qua anh, đột nhiên Cao Tử Quần mở miệng gọi: “Tiểu Tây.”

Mỗi khi vui vẻ anh thích gọi cô là “Tây Tây”, những khi tức giận anh sẽ gọi luôn cả họ tên cô, khi nào anh gọi Tiểu Tây tức là có chuyện muốn nói.

Lãnh Tây bình tĩnh đứng đấy đợi anh lên tiếng.

Cao Tử Quần nhẹ nhàng đặt chiếc ly xuống, đứng dậy từng bước đi đến trước mặt cô: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Lãnh Tây thản nhiên nhìn anh.

Cao Tử Quần hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm vào khuôn mặt cô: “Anh chưa kết hôn.” Anh từ tốn nói: “Anh và Văn Thư chưa hề kết hôn.” Trong hơi thở mang theo hương rượu nhàn nhạt.

Lãnh Tây nắm chặt tay, cô nhất thời hơi giật mình vì lời nói kia, dường như còn có cảm giác rung động xen lẫn vào đó. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt cô liền gạt bỏ, anh có kết hôn hay không thì liên quan gì đến cô chứ.

Cao Tử Quần nuốt cổ họng, tự giễu nói: “Có phải em đang nghĩ, anh có kết hôn hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến em đúng không?”

Lãnh Tây trầm mặc, đúng vậy, chỉ trừ Hi Hi, tất cả mọi thứ của anh đều không liên quan đến cô.

Cao Tử Quần cười nhếch môi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong chớp mắt anh như mất hồn: “Mặc dù anh và Văn Thư đã có hôn ước, nhưng bọn anh chưa hề kết hôn, ngay cả đính hôn cũng chỉ là giả. Văn Thư vẫn luôn có người mình thích trong lòng… Những gì em nhìn thấy ở lễ đính hôn năm ấy, tất cả chỉ là để gạt gia đình hai bên thôi.”

Lãnh Tây thầm hít sâu, lúc này đây cô thật sự không biết nên nói gì, cô rũ mắt xuống. Giọng nói Cao Tử Quần lại văng vẳng bên tai cô: “Nếu như lúc đó anh biết em đã mang thai, cho dù là hậu quả có nghiêm trọng như thế nào, anh cũng sẽ không tiến hành lễ đính hôn đó.” Trong thanh âm lộ ra sự chua xót vô hạn.

Lãnh Tây bất giác siết chặt ngón tay: “Cho dù hai người không đính hôn hay kết hôn gì đấy, đứa bé kia tôi cũng không cần.” Cô cố gắng để giọng nói mình thật lạnh lùng.

Cao Tử Quần nghiến chặt răng, mày nhíu lại, nhìn khuôn mặt gầy gò quật cường, nét mặt anh dần buông lỏng: “Miệng nói một đường mà tâm nghĩ một nẻo.” Anh sâu sắc nói, từng bước tiến sát cô, ánh mắt lại càng thêm thâm trầm: “Tiểu Tây, trong lòng em có anh.” Anh không chút xấu hổ nói.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Lãnh Tây trở nên cứng đờ, cô vô thức lùi về sau, Cao Tử Quần mạnh mẽ giữ chặt tay cô, mắt đối mắt, lắng nghe tiếng hít thở của nhau.

Lãnh Tây đưa tay chống đỡ lồng ngực anh, đẩy anh ra, đôi tay cô cảm nhận được nhiệt độ nóng rực cơ thể anh: “Cao Tử Quần, anh thật sự chẳng thay đổi gì.”

Cao Tử Quần nhếch môi: “Tây Tây, bị anh nói trúng tim đen, em thẹn quá hóa giận đi.” Anh kéo cô lại gần hơn: “Chẳng lẽ nào anh nói không đúng sao?” Đôi mắt đen khẽ nheo lại: “Lần đấy anh nhìn thấy em lén lau nước mắt, ban đầu anh còn tưởng em là vì chuyện của Sở Hàng, gần đây anh mới biết được, khi đó là vì em nhận được thiếp mời đính hôn của anh và Văn Thư”

Lãnh Tây trợn tròn mắt, cô gấp gáp nói: “Không phải!”

“Em lại nói dối.” Cao Tử Quần nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “May là Hi Hi không di truyền điểm này từ em.”

Lãnh Tây cắn môi, lạnh lùng nhìn anh: “Bởi vì nó sẽ không giống
với mẹ nó, gặp phải một người không nên gặp.”

Cao Tử Quần khẽ thở dài: “Tiểu Tây, chẳng nhẽ em muốn nhìn thấy Hi Hi sống mãi trong cảnh gia đình chia rẽ sao?”

Nghe lời anh nói, cô cảm thấy buồn cười: “Tôi không muốn, nhưng mà tôi cũng không muốn ở lại bên cạnh anh.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, từng từ từng chữ kiên định nói: “Cao Tử Quần, anh cho rằng chỉ cần nói  bảy năm trước anh chưa kết hôn thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

Cô cười nhếch môi: “Vậy chuyện gia đình tôi thì sao? Cho dù anh không phải chủ mưu, đúng, đó là Tần Lục làm cả. Là vì tôi đã tát anh ta. Nhưng trong câu chuyện này anh đã sắm vai gì. Nếu như anh không dồn ép tôi thì làm sao có thể xảy ra những chuyện sau này. Lần đầu tiên, là Tần Lục chuốc thuốc tôi, nhưng anh thì sao? Ngoại trừ đục nước béo cò, anh đã làm gì?” Nước mắt từ từ rơi xuống: “Cưỡng đoạt, lừa gạt, đây là tác phong trước sau như một của anh, tất cả đã ăn sâu tận trong xương tủy anh, cả đời này sẽ mãi không đổi thay.” Cô bỗng dưng cười lớn.

Tất cả những việc đã qua hệt như vết sẹo khắc sâu trong lòng cô, khó có thể phai nhòa.

Cao Tử Quần cảm thấy tất cả như tan vỡ,  sắc mặt anh thay đổi, từng câu chất vấn của cô như con dao sắc nhọn đâm sâu vào tim anh.

“Về chuyện trước đây, anh xin lỗi.” Tay anh chậm rãi nâng lên, lúc chạm đến giọt nước mắt lạnh băng, từng ngón tay bất giác run lên.

“Tây Tây, anh cũng không biết rằng em…” Nếu như sớm biết những suy nghĩ này của cô, anh tuyệt đối sẽ không làm vậy. Anh dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang tuôn mãi không ngừng.

Đúng là anh đã hại cô.

Lãnh Tây cố gắng kiềm chế tiếng nấc nghẹn ngào, cô cắn chặt khóe môi: “Cao Tử Quần, anh hãy buông tha tôi đi… Nếu như anh còn chút lương tâm, hãy trả lại Hi Hi cho tôi, tôi chỉ xin anh điều này thôi.”

Cao Tử Quần cười khổ: “Em hãy cho anh thời gian suy nghĩ.” Tay anh từ từ trượt xuống, anh muốn ôm cô thật chặt nhưng lại sợ kích động cô.

“Bố mẹ, hai người đang làm gì đó?” Cao Hi Hi không biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào, cô bé kinh ngạc nhìn Cao Tử Quần rồi lại quay sang Lãnh Tây.

Lãnh Tây vô thức lùi bước, cố gắng duy trì khoảng cách với Cao Tử Quần.

Cao Hi Hi từ từ bước đến, nhìn lên bố mẹ một lượt: “Mẹ, mẹ khóc à?”

Lãnh Tây vội vã lau khóe mắt: “Đâu có.” Cô cố gắng hít một hơi: “Vừa nãy có gì đấy bay vào mắt mẹ.”

Cao Hi Hi nhíu mày, có chút không tin.

“Bố đang giúp mẹ con thổi.” Cao Tử Quần khẽ nói.

Hi Hi đi đến cạnh Lãnh Tây, cô bé kiễng chân lên, kéo Lãnh Tây thấp xuống: “Mẹ, để con thổi giúp mẹ.”

Lãnh Tây hơi sửng người, rồi từ từ khom người xuống, Cao Hi Hi dùng hết sức thổi mắt cho mẹ: “Trước kia bố cũng thổi cho con như vậy.”

Lãnh Tây mỉm cười: “Mẹ không sao rồi.”

Hi Hi cười hồn nhiên: “Mẹ, mẹ thấy con lợi hại không.”

Trận giương cung bạt kiếm trong nháy mắt liền phai đi vì sự xuất hiện của con gái. Trên đường về nhà, Lãnh Tây không ngừng nhớ lại những chuyện trước kia. Cô nheo mắt, không thể nghi ngờ gì, Cao Tử Quần đã khơi dậy vết thương trong lòng cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm mà cô dành cho Cao Tử Quần là gì.

Hận-đó là điều không thể nghi ngờ.

Yêu-cô không biết.

Nếu không yêu, thế tại sao lúc nhận được thiệp mời kia, lòng cô lại đau thắt.

Lãnh Tây thở ra một hơi, ngẩng đầu lên nhìn sao sáng trên bầu trời đêm, tâm trí hỗn loạn.

Về đến nhà, cô mới nhớ đến gọi điện thoại lại cho Sở Hàng. Nhìn lại đồng hồ, thấy đã quá khuya có lẽ anh đã ngủ, lại tắt máy, quyết đinh gởi cho anh một tin nhắn: Em vừa về đến nhà, mai sẽ gọi điện thoại cho anh.

Tin nhăn còn chưa gởi, Sở Hàng đã gọi đến.

“Tiểu Tây.” Thanh âm anh vào buổi tối lại càng đặc biệt dịu dàng: “Hôm nay chơi vui không.”

Lãnh Tây hơi chần chừ: “Hi Hi rất vui, con bé đoạt giải nhất cuộc thi chạy một trăm mét.”

Trong thoáng chốc, cả hai đều im lặng.

“Con bé trông vậy mà chạy nhanh nhỉ.” Anh khẽ cười, bỗng dưng lại ho lên.

“Sở Hàng, anh bị ốm à?” Cô nhíu mày, có chút lo lắng. Mấy ngày nay thời tiết lúc nóng lúc lạnh, không ít người bị cảm.

“Không sao cả, chỉ viêm họng một chút thôi.” Sở Hàng không mấy để tâm, anh nói tiếp: “Đúng rồi, vụ án của bố em có chút tiến triển.”

Trái tim Lãnh Tây bỗng đập thình thịch.

“Năm đó, ông Trần ở Quảng Đông có liên quan đến vụ án này cũng bị bắt rồi.” Sở Hàng nói.

Lãnh Tây nhắm chặt mắt: “Như vậy có phải bố em sẽ được ra sớm không?”

*eya: trong chương này có một chi tiết quan  trọng đấy, các bạn đừng bỏ lỡ nhá.*

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện