Lãnh Tây tuyệt vọng trừng mắt nhìn, anh chưa bao giờ thay đổi, chưa đạt được mục đích sẽ không dễ dàng buông tha.
Cô mơ hồ nhìn anh, suy nghĩ vô thức trôi dạt về những năm trước. Thời gian cứ dần trôi, nhưng có những ký ức vẫn mãi không phai mờ.
Ngày ấy, năm ấy.
“Lãnh Tây, cậu có đi thực tập không?” Tôn Linh Lợi vừa mới xách một thùng nước lên, thở hồng hộc nói: “Tớ vừa gặp chị Trần khóa trên, chị ấy bảo bên Trung Chính còn hai vị trí.”
Lãnh Tây đang vùi trên giường đọc tiểu thuyết, hờ hững bảo: “Sao cũng được.”
Tôn Linh Lợi nhìn cô: “Vậy chúng ta cùng đi nhé, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Cô biết hoàn cảnh gia đình của Lãnh Tây rất tốt, thật ra cũng không cần đi thực tập.
“Vậy tớ điền vào hồ sơ nhé.”
Lãnh Tây đang hoàn toàn đắm chìm trong tình tiết của câu chuyện: “Cậu tự quyết định đi”
Tôn Linh Lợi cười nói: “Bây giờ tớ có bán cậu chắc cậu cũng chả biết ấy chứ.”
Lãnh Tây cười hì hì: “Thế nhớ tìm cho tớ một ông chủ tốt đấy nhé.”
Vài ngày sau, Lãnh Tây nhận được tin tức từ phía công ty bên kia, bảo rằng mồng một tháng bảy phải đến báo cáo. Cô thở dài một hơi: “Thật phải đi sao?”
Tôn Linh Lợi hung dữ lườm cô: “Tớ thề nếu cậu không đi, tớ sẽ xé xác cậu ra.”
Lãnh Tây cười nhếch môi: “Cậu yên tâm, tớ nói là sẽ làm. Trung Chính ư? Có phải tập đoàn Trung Chính đó không?
“Còn có Trung Chính nào nữa? Không phải tập đoàn đã xây dựng thư viện cho trường chúng ta kia sao?
“Đúng thật là đại gia.” Lãnh Tây bình tĩnh nói.
Chuyện thực tập, lúc đầu thì ông Lãnh không đồng ý. Ông Lãnh xuất thân là chủ thầu, đã trải qua bao khó khăn gian khổ mới có được như ngày hôm nay. Với con gái, ông luôn thương yêu cưng chiều không nỡ để con mình chịu khổ. Lãnh gia cũng có một công ty riêng, là công ty bất động sản.
Ông Lãnh sợ con gái ra ngoài làm việc sẽ bị ức hiếp.
“Nếu con muốn đi làm thì hãy đến công ty bố làm thư ký đi, tiền lương mỗi tháng là một vạn.”
Lãnh Tây tức giận nói: “Đồ nhà giàu mới nổi.”
Ông Lãnh cười cười, ánh mắt cưng chiều: “Nếu không thì tổng giám đốc được không? Chỉ cần con đến công ty bố làm việc.”
Lãnh Tây không để ý đến ông: “Con đã hứa với bạn con rồi, bọn con sẽ đến thực tập ở Trung Chính. Con đến đó học cách kinh doanh của tập đoàn họ sau này sẽ trở về truyền đạt lại cho bố, biến công ty nhỏ của chúng ta trở nên hùng mạnh.”
Sau này, thỉnh thoảng cô nghĩ, nếu như năm ấy cô không đến đó, có phải sẽ không xảy ra chuyện tình như ngày hôm nay không.
Sau khi đến Trung Chính làm việc nửa tháng thì đến ngày kỷ niệm mười năm thành lập tập đoàn. Toàn thể già trẻ trên dưới trong Trung Chính đều bận đến đầu tắt mặt tối, thực tập sinh cũng bị sắp xếp đi làm việc. Lãnh Tây đã bắt đầu hối hận, thật không nên đến đây mà.
Nhưng nhìn thấy Tôn Linh Lợi làm việc quá hăng hái nếu cô bỏ chạy thì cảm thấy rất xấu hổ. Gia đình Tôn Linh Lợi sống ở quê, bố mẹ cô ấy phải chạy vạy vất vả lắm mới gom góp đủ cho cô ấy đóng tiền học phí. Cô biết mục tiêu của bạn mình là muốn tìm một công việc trong một công ty có chế độ đãi ngộ tốt để sau này có thể chăm sóc bố mẹ.
Lãnh Tây rất ít khi trước mặt cô khoe khoang này nọ, Tôn Linh Lợi dĩ nhiên cũng rất thích chơi với cô bạn này.
Ngày 20 tháng 7. Lễ kỷ niệm thành lập mười năm của Trung Chính. Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn của tập đoàn. Giờ đây Lãnh Tây mới biết được thật ra gia đình cô chỉ làm tép riu, nhà giàu mới nổi hoàn toàn không giống với đại gia thật sự. Trong đầu cô vọng lại những từ ngữ trau chuốt hoa mỹ- rượu ngon người đẹp, yến tiệc linh đình…
Quan trọng là khách mời đến đây, cô cũng thường nghe ông Lãnh nhắc đến những quan chức lớn trong thành phố.
Thật sự đẳng cấp chính là đẳng cấp, nhà giàu mới nổi như gia đình cô không sao bì kịp.
Người ở trên sân khấu vừa phát biểu xong, phía dưới vỗ tay ầm ầm. Lãnh Tây nheo mắt quan sát người đang đứng trên kia: toàn thân mặc một bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói trầm ấm, rõ ràng mà dứt khoát.
Cô nhìn thấy người bạn thân của cậu mình, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một câu: quan thương cấu kết.
Cô không nghĩ rằng Trần Trạm Bắc cũng lên sân khấu phát biểu, xem ra Trung Chính cũng đã đóng góp cho nhà nước không ít.
Trần Trạm Bắc đại diện cho cơ quan thành phố,công nhận và biểu dương tập đoàn Trung Chính đã có nhiều đóng góp cho sự phát triển của thành phố và địa phương.
Lãnh đạo phát biểu xong, buổi tiệc chính thức bắt đầu, đủ loại tiết mục vui chơi. Lãnh Tây nhìn thấy hai người đàn ông lịch lãm đã bước xuống, ánh mắt nghi ngờ. Cô lấy một cốc rượu ra ngoài ban công, Tôn Linh Lợi bưng rất nhiều thức ăn đến, hai người ăn say mê.
“Tớ còn cho rằng tổng giám đốc của Trung Chính sẽ là một ông chú nào cơ, xem ra tuổi của anh ta cũng không lớn lắm.” Cô uống một hớp rượu, ngon thật nhỉ. Ông Lãnh chưa bao giờ cho cô đụng vào những thứ này, cô không sợ chết uống một ngụm lớn.
“Nghe nói bao nhiêu chị em phụ nữ trong Trung Chính đều chạy theo anh ta đấy” Tôn Linh Lợi đang vừa ăn vừa nói nên chẳng nghe rõ.
Lãnh Tây hừ nhẹ: “Không phải chỉ có tiền thôi sao?”
“Cũng không hẳn, anh ta vừa đẹp trai lại vừa có năng lực. Lúc anh ta đứng trên sân khấu, ôi sao mà đẹp trai thế.”
“Tớ chẳng cảm thấy thế, anh ta bao nhiêu rồi? Chắc hẳn cũng đã ba mươi, quá già.” Lãnh Tây dựa người vào tường: “Trưởng nhóm biện luận diễn thuyết của trường mình cũng rất đẹp trai, tớ thấy Sở Hàng còn xuất sắc hơn anh ta nhiều.” giọng cô nhỏ dần.
Đúng lúc bên trong truyền đến tiếng hoan hô. Tôn Linh Lợi thích thú nói: “Bọn mình vào xem đi.”
“Tớ không đi đâu, cũng chẳng có gì khác so với mấy bữa tiệc ở trường cả, chán chết.” Vì để hợp với bộ đầm dạ hội hôm nay Lãnh Tây phải mang một đôi dày cao gót bảy phân, lúc này đây chân đã đau sắp gãy ra. Cô cởi giày chân trần đứng trên mặt đất, bàn chân trắng nõn nhích tới nhích lui, trông rất đáng yêu nhí nhảnh.
“Vậy tớ vào xem nhé,
lát nữa ra tìm cậu.” Tôn Linh Lợi đặt đĩa bánh ngọt vào tay bạn mình.
Lãnh Tây tựa như nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, anh ta tên là gì? Cao cái gì ý nhỉ?”
Tôn Linh Lợi đã chạy như bay vào trong, không có kịp trả lời câu hỏi của cô.
Lãnh Tây thở dài, cô nheo mắt nhìn về phía xa xa. Trong bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng rọi bao phủ cả bầu trời.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được bầu không khí xung quanh thay đổi.
“Cao Tử Quần.” Một giọng nói trầm ấm lạnh lùng truyền đến.
Lãnh Tây ngạc nhiên mở mắt ra, hoang mang bối rối: “Cái gì cơ?”
Một bóng hình to lớn bao phủ lên người cô, trong nhất thời bầu không khí xung quanh bỗng dưng ngột ngạt, cô lẳng lặng lùi về phía sau, đôi chân nhỏ khẽ cuộn lại.
Ánh mắt người trước mắt lộ ra vẻ tò mò, thích thú. Trong bóng tối vẻ đẹp của anh vẫn tỏa sáng.
“Cao Tử Quần. Cô còn cái gì thắc mắc không?” Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói không mảy may thay đổi.
Lãnh Tây bất ngờ, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cô làm ở bộ phận nào?” Cao Tử Quần dường như rất có hứng thú với cô. Anh vừa mới uống không ít rượu, muốn ra đây hít thở không khí không ngờ lại nghe được những lời nói đó.
Lãnh Tây có chút xấu hổ: “Tôi là nhân viên phục vụ ở đây.” Cô nói đại một câu.
“Ồ” Giọng anh cao lên: “Nhân viên phục vụ trong khách sạn đã thay đổi trang phục từ lúc nào vậy nhỉ?” Ánh mắt anh nhìn xuống người cô.
Lãnh Tây bị anh nhìn có chút mất tự nhiên.
Cao Tử Quần không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, sau lại nhìn xuống chân cô. Bàn chân Lãnh Tây rất đẹp, cỡ chân 36, mười ngón chân thon nhỏ làm cho anh dâng lên một loại cảm xúc muốn giữ lấy người con gái này.
Dường như có một luồng khí đang xông lên trong ngực anh, anh hơi nghiêng người, khóe miệng nhếch lên: “Cô rất thông minh.”
Trái tim Lãnh Tây đập thình thịch, cô cố gắng lui về phía sau, nhưng đằng sau là bức tường lạnh băng, căn bản không có đường lui: “Anh tránh ra đi.”
Hơi thở Cao Tử Quần phả lên cổ cô, loại cảm giác này rất lạ, vừa nóng lại vừa tê dại.
“Cô tên là gì?”
Cô rất căng thẳng: “Này, anh tránh ra cho tôi.” Cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, lòng cô bỡ ngỡ.
“Cô là ai?” Anh hỏi lại lần nữa.
Lãnh Tây đột nhiên ngồi xuống, nhanh nhẹn nhặt lấy hai chiếc giày cao gót đánh lung tung lên người anh. Nhưng Cao Tử Quần đã nhanh tay hơn một bước giữ chặt tay cô, chớp chớp mắt: “Đúng là móng vuốt của mèo hoang”
Lãnh Tây nghiến răng: “Anh hãy nhanh thả tay tôi ra, bằng không ngày mai tôi sẽ đi tìm phóng viên…”
Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt đen nhánh đang trừng lên với anh, trong mắt đúng là tràn ngập tức giận, anh cười nhếch môi: “Bên ngoài đang có đầy phóng viên kìa, ngay bây giờ cô có thể đi đấy.”
Cô đột nhiên bối rối, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, môi cô mím chặt.
Đã vài phút trôi qua, cô một chữ cũng không nói.
Cao Tử Quần rất hứng thú, tay đột nhiên choàng qua eo cô, Lãnh Tây hoảng hốt: “Anh…”
“Tên!”Anh lạnh lùng hỏi.
Lúc này đây ánh mắt anh tràn đầy cường bạo, cô hận không thể lấy dao đâm anh một phát.
“Không nói ư…”Anh nhíu mày, tay thuần thục luồng lên khóa áo.
“Lãnh Tây” Giọng cô run rẩy: “ Tên tôi là Lãnh Tây.” Cô sợ, tâm trí hoảng loạn.
Động tác trên tay Cao Tử Quần bỗng nhiên dừng lại: “Lãnh Tây…”anh thì thào nhớ kỹ hai chữ này: “Là Tây nào?”
Lãnh Tây hít một hơi: “Tây trong “Đông Tây”.”
“Thì ra là Tây trong “Đông Tây”.” Cao Tử Quần như hiểu ra rồi đột nhiên nở nụ cười, tay đặt lên đầu cô. Lãnh Tây giật mình nghiêng đầu qua, Cao Tử Quần cũng không giận. Anh nhìn đồng hồ: “Tôi vào trước, lát nữa sẽ có người đến đón cô.”
Anh vuốt mái tóc cô, dường như có chút quyến luyến.
Đến khi anh đã rời khỏi, hai chân Lãnh Tây vẫn còn run, từ từ ngồi sụp xuống. Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi, tâm trí hỗn loạn. Nhưng cô vẫn còn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô lấy lại bình tĩnh, chân trần chạy một mạch.
Cô không có ngốc, ý tứ của Cao Tử Quần rất rõ ràng, anh ta đã nhìn trúng cô. Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Những chuyện như vậy bây giờ đã quá phổ biến, nhưng khi chính bản thân mình gặp phải lại là vấn đề khác, cô làm không nổi…
Hoảng sợ chạy ra khỏi khách sạn, cô nhanh chóng bắt taxi về nhà. Khi về đến nhà cô mới chợt nhớ là quên nói cho Tôn Linh Lợi, cô liền lấy điện thoại gọi cho bạn mình.
Tôn Linh Lợi giận dữ: “Lãnh Tây, tớ đã tìm cậu nửa ngày, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lãnh Tây chan chứa bao nhiêu tủi thân đang muốn trút, nhưng cuối cùng cũng không kể cho Tôn Linh Lợi vì sợ cô ấy nghĩ nhiều, đành nuốt xuống. Cô kiếm đại lý do để đối phó với Tôn Linh Lợi.
Cả đêm hôm đó cô không chợp mắt.