Cao Tử Quần đẩy mạnh cô ra, sắc mặt khó coi đến cực điểm, anh lạnh lùng nhìn cô, nếu như lúc trước còn vương vấn một chút tình nghĩa thì giờ đây tất cả đã tan thành mây khói: “Văn Thư, tình yêu không phải là trò chơi, anh cũng không phải là Kiều Vũ.” Thanh âm lạnh lùng khiến người khác rét run.
Văn Thư choáng váng bước chân lảo đảo, cô đi giày cao gót suýt chút nữa ngã nhào: “Thế nhưng người bây giờ em yêu là anh, nhiều năm qua, anh luôn theo sát bên cạnh em, chăm sóc em…” Cô tha thiết nắm lấy tay anh, vẻ mặt bi thương.
Cao Tử Quần nghiêm mặt: “Không, Văn Thư, em không yêu anh, em chỉ là quen với sự chăm sóc của anh. Mà anh luôn bên cạnh em là vì chúng ta đã thân nhau như anh em từ nhỏ đến lới. Hơn nữa,…”
“Bởi vì anh cảm thấy mình nợ Kiều Vũ, bởi vì cái chết của anh ấy là vì anh, cho nên anh chỉ muốn trả nợ.” Văn Thư từng từ từng chữ nói: “Nhưng anh đã từng nghĩ qua rằng thứ em muốn là gì? Anh từng đã nghĩ đến tâm tình của em…” Đôi mắt cô bi thương: “Năm ấy Kiều Vũ đột nhiên qua đời, toàn bộ thế giới của em đều trở nên tối tăm. Em biết cuộc đời của em đã chấm hết…là anh ngày đêm ở bên cạnh em. Nhưng đợi đến khi em sẵn sàng đi đến bên anh thì anh đã có cô ấy. Lãnh Tây có cái gì tốt chứ, sao vừa chớp mắt anh đã lún sâu.”
Năm đó rõ ràng anh rất yêu cô, chẳng nhẽ tình cảm mấy chục năm trời của bọn họ không thể sánh được với mối tình ngắn ngủi của anh và nhóc con kia.
Cao Tử Quần lạnh lùng: “Cô ấy chẳng có gì tốt, tính tình bướng bỉnh ngang ngược. Lúc đầu anh cũng chỉ định vui chơi qua đường, chỉ muốn chinh phục cô ấy thế thôi, nhưng sau này anh phát hiện ra anh thật sự muốn cùng cô ấy đi hết quãng đường còn lại.”
Văn Thư cắn chặt môi, đôi mắt sắc lạnh: “Tại sao cô ấy lại xuất hiện chứ? Nếu như không phải vì cô ấy, anh và Tần Lục đã không tranh chấp. Tần Vũ sẽ không đuổi theo anh, Kiều Vũ cũng sẽ không vì thế mà bỏ mạng.” Cô thê lương nói: “Tử Quần, anh biết không, em hận cô ấy. Mọi thứ đều bởi vì cô mà nên, thế nhưng cô ấy lại có được tất cả.”
“Nếu em muốn hận, hãy hận anh. Không liên quan gì đến cô ấy, là anh đã trêu chọc cô ấy trước.” Anh nhíu chặt mày: “Thời gian không còn sớm nữa, anh quay lại đó đây.” Nói xong, anh không buồn nhìn cô xoay người bước đi.
Đêm lạnh như nước, Văn Thư sững sờ đứng đó, tấm lưng gầy yếu hiu quạnh, tựa như chiếc bóng ngã trên mặt đất không có linh hồn.
Lãnh Tây ngẩn ngơ ngồi trên chiếc ghế đá, giật mình khẽ động mới phát hiện chân mình đã tê dại. Cô muốn đi ra, nhưng Văn Thư vẫn còn đứng đó bất động. Cô hơi lo lắng, mặc dù là cô tình cờ nghe được câu chuyện, nhưng dù sao việc nghe lén cũng không hay.
Lãnh Tây cúi người xoa cổ chân, tối nay cô vừa phát hiện ra một bí mật hết sức kinh động, nhất thời tâm trí cô hỗn loạn. Trong đầu cô dần hồi tưởng lại chuyện năm đó, “Kiều Vũ” cái tên này không ngừng lơ lửng trong kí ức cô.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra, vào một tối nọ Cao Tử Quần trở về, toàn thân toàn mùi rượu. Nửa đêm cô tỉnh lại thì phát hiện một mình anh ngồi trong thư phòng. Lần đầu tiên cô thấy anh đau khổ như vậy, đôi mắt đỏ ửng ngân ngấn nước, lúc ấy cô còn cho là ảo giác.
Cô hoảng hốt nghe anh gọi một cái tên: “Kiều Vũ, cậu bảo tớ phải trả lại cậu như thế nào…”
Lãnh Tây thầm hít một hơi, trái tim không hiểu sao lại đập mạnh. Đến bây giờ cô mới phát hiện, thì ra Tần Lục đã làm rất nhiều chuyện, ban đầu anh muốn mảnh đất nhà cô, còn có…Cô thật không dám nghĩ tiếp.
Đột nhiên một bóng đen từ trong bụi cây nhảy ra, cô kinh hoàng hét lớn.
“Meo…meo…” là mộ con mèo đen.
Lãnh Tây cảm thấy lạnh run người, vừa xoay người thì liền đối diện với ánh mắt Văn Thư. Trong lòng cô thầm thờ dài.
“Cô đã nghe thấy hết?” Ánh mắt Văn Thư tràn đầy lửa hận nhìn cô.
Chân phải Lãnh Tây giật giật, lúc này cảm giác bớt tê đi nhiều, cô bước về phía trước: “Ngại quá.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Cô rất vui đúng không?” Văn Thư khinh bỉ nói.
Lãnh Tây nhíu mày: “Hình như chẳng có chuyện gì đáng vui mừng cả.” Cô thật lòng nói, nhưng những lời này lại càng khiêu khích Văn Thư. Đáng nhẽ ra hai người là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, song bây giờ lại trở thành kẻ thù.
Không thể nghi ngờ gì thêm, Văn Thư rất hận cô. Hận cô gián tiếp hại chết Kiều Vũ, hận cô có được tất cả hạnh phúc. Mà Lãnh Tây cũng không thể nào bình thản tiếp chuyện cùng cô, bởi vì chuyện thiệp đính hôn năm đó.
Văn Thư đảo mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay Lãnh Tây, sắc mặt cô trở nên tái mét, khóe miệng run run: “Được, được lắm.”
Lãnh Tây đương nhiên biết rõ cô nhìn thấy cái gì, cũng mệt mỏi cùng cô ở đây lằng nhằng: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
“Cô và anh ấy sẽ không được hạnh phúc.” Văn Thư nguyền rủa, ánh mắt lạnh băng nhìn theo bóng lưng cô.
Lãnh Tây dừng bước, cô nhìn vào ngọn đèn tối mờ trong khu vườn: “Cô Văn, chuyện đó thì có liên quan đến gì cô? Bởi vì cô yêu anh ấy?” Cô nhàn nhạt thở ra: “Có một số việc đã trôi qua không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra. Tôi thật tiếc vì cái chết của chồng cô. Nhưng cô xem cô đã làm những gì? Năm đó cô biết rõ tôi đang mang thai lại còn gởi thiệp mời đính hôn của cô và Cao Tử Quần cho tôi.”
Cô nhếch môi: “À không đúng, là cô đã ngụy tạo thiệp mời kia.” Về sau cô nghĩ lại, Cao Tử Quần và Văn Thư không hề có dự định đính hôn, xem ra thiệp mời kia cũng chỉ là do cô tự tạo nên. Mà cũng chính bởi vì chiếc thiệp kia mà cô quyết định bỏ đứa bé.
“Lúc ấy cô cũng là một người mẹ, sao cô có thể làm chuyện độc ác như vậy?” Lãnh Tây cúi mặt, đôi mắt ươn ướt đầy bi thương.
“Đó là quyết định của cô, cho dù không có thiếp mời kia, khẳng định hai người cũng không thể đến bên nhau.” Văn Thư lạnh giọng trả lời.
Lãnh Tây thầm hít sâu, trái tim cô nhói đau, vừa định mở miệng thì đằng sau truyền đến một âm thanh rét lạnh.
“Là em đã gởi thiệp đính hôn cho cô ấy!” Ngữ điệu của anh không phải nghi vấn. Lãnh Tây ngẩn ra, cô cứng nhắc xoay người, môi mím chặt.
Không biết Cao Tử Quần đã đến đây từ bao giờ.
Đêm nay đúng thật quá kỳ dị, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, mà Cao Tử Quần cũng bắt gặp bọn họ. Cho nên mới nói sau này muốn nói chuyện gì cũng phải nên tìm một chỗ nào kín đáo, chứ như thế này thì tất cả bí mật đều bị vạch trần mất.
Khuôn mặt Văn Thư trở nên trắng bạch, cô quật cường đối diện ánh mắt Cao Tử Quần.
Cao Tử Quần siết chặt tay, nhìn chằm Văn Thư bằng ánh mắt lạnh băng.
“Đúng, là em đã gởi, vậy thì đã sao?” Cô cười nhếch môi.
Một làn gió lạnh thổi qua, từ đại sảnh xa xa kia truyền đến tiếng cười. Mà nơi này đây, thời gian như ngừng trôi, Cao Tử Quần không thể tưởng tượng được năm đó lại xảy ra chuyện này. Trái tim anh thắt lại,đau đớn. Anh không phân biệt phải trái đã vội trách Lãnh Tây máu lạnh vô tình, cũng chưa từng nghĩ đến sự hiểu lầm này.
Hiểu lầm!
Khi ấy mối quan hệ giữa hai người tựa như đang đi trên một sợi dây, chỉ cần một ngọn lửa có thể dễ dàng hủy hoại tất cả.
Văn Thư đúng quá trùng hợp, chính là đổ thêm dầu vào lửa. Cô biết rõ Cao Tử Quần đã thầm mong đứa bé kia từ lâu, cô thậm chí không cần nghĩ cũng đoán được sau khi nhận được thiệp mời Lãnh Tây sẽ tự biết làm gì.
“Đó cũng là con của anh, Văn Thư, sao em lại làm thế mà không hề suy nghĩ cho anh?” Cao Tử Quần hận không thể bóp chết cô, thế nhưng anh không thể, tay anh run run.
Văn Thư nhếch môi, thanh âm vô hồn: “Bây giờ nhắc lại chuyện này thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Hai ta rõ ràng…” Cô thở dài một hơi rồi xoay người.
Lãnh Tây không biết mình đã trở về như thế nào. Trên đường đi không ai nói một lời, về đến nhà, Cao Tử Quần vẫn trầm mặc.
Anh sững sờ ngồi trên ghế sô pha, Lãnh Tây đứng bên bàn ăn lẳng lặng nhìn anh. Anh ngồi cúi mặt, Lãnh Tây không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự mất mát, thất vọng trong anh.
Văn Thư là mối tình đầu, cũng là người thân của anh. Tình cảm của anh đối với cô rất phức tạp, anh không ngờ rằng cô có thể làm ra chuyện như vậy.
Bị người thân thiết nhất của mình tổn thương thật sự khó có thể chấp nhận.
Lãnh Tây thở dài, cô rót một ly nước chanh đặt xuống bên cạnh anh. Chuyện quá khứ bị vạch trần, đau lòng là điều không tránh khỏi. Đứa bé kia chính là sự tổn thương sâu sắc nhất của cả hai người. Sau nhiều năm, Lãnh Tây không còn muốn nghĩ đến nó, Cao Tử Quần cũng chưa bao giờ nhắc đến. Thật ra cả hai đều hiểu tất cả, chỉ là họ muốn chôn sâu nỗi đau đó trong tận đáy lòng.
Cao Tử Quần nắm chặt hai tay: “Sao khi ấy em không hỏi anh?” Thanh âm anh khàn khàn: “Từ trước đến này em luôn muốn làm trái ngược anh, tất cả đều làm ầm ĩ lên, thế sao lại giấu anh chuyện này.”
Lãnh Tây nâng ly lên uống: “Tất cả đều đã qua, nhắc lại còn ý nghĩa gì nữa đây.”
Khóe miệng anh run run: “Xem ra đây chính là báo ứng của anh.”
Lãnh Tây sửng sốt, đôi mi dài khẽ run lên. Cuối cùng Cao
Tử Quần chỉ thở dài một tiếng.
Đúng vậy, không nên nhắc lại quá khứ, càng nghĩ chỉ càng khiến cho cả hai mệt mỏi thêm. Dĩ nhiên, sau khi sự thật được phơi bày, sự việc sẽ đi theo một hướng khác.
***
Khi gặp lại Thần Hi, Lãnh Tây đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho bạn mình. Thần Hi lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng bất đắc dĩ đành nói: “Cậu đúng thật ngốc.”
Lãnh Tây chua chát cười: “Đúng vậy, lúc ấy tớ đúng là không nghĩ nhiều.”
Thần Hi cố ý chuyển đề tài: “Mai chú đã về rồi, cậu và anh ấy định làm thế nào?” “Anh ấy” ở đây chính là Cao Tử Quần.
Lãnh Tây thở dài: “Chỉ một câu thôi – Đến đâu hay đến đó thôi.”
Thần Hi cười: “Câu này chính là số mệnh của Cao Tử Quần đấy.” Cô nắm lấy tay Lãnh Tây: “Xem này, đã mang lên tay viên kim cương to thế này cậu còn không cân nhắc chút gì sao.”
“Cậu trước kia cũng chẳng phải cũng như vậy sao, xem ra Trần Trạm Bắc không ít lần nói tốt cho Cao Tử Quần trước mặt cậu.”
“Đâu có, tuyệt đối không có. Tớ luôn luôn đứng về phía cậu. Tuy mới đầu cách anh ấy theo đuổi cậu không được hay cho lắm, nhưng sau đó đúng là anh ấy thật lòng với cậu. Nhiều năm qua, một mình anh ấy chăm sóc cho Hi Hi dễ dàng lắm sao?”
Lãnh Tây chuyển mắt nhìn qua Hi Hi, HI Hi và Trần Thiệu Thần đang chơi trò chơi thể nghiệm nghề nghiệp. Trần Thiệu Thần đóng vai bác sĩ, Hi Hi đóng vai cô ý tá nhỏ.
Cô cười: “Hình tượng Cao Tử Quần trong mắt bố tớ xấu cực điểm.”
Thần Hi xoa trán: “Nếu anh ấy không có bãn lĩnh lấy lại hình tượng tốt trong mắt chú, thì tớ đây cũng không tán thành hai cậu quen nhau.”
Lãnh Tây nhàn nhạt cười.
Thần Hi nhìn theo ánh mắt cô, hai đứa trẻ đã vào bên trong chơi: “Thiệu Thần thật sự đã bị Hi Hi ăn sạch sành sanh. Thanh mai trúc mã, cũng rất tốt, sau này Hi Hi sẽ là con dâu của tớ.”
“Đời còn dài mà, cậu đúng là nghĩ ngợi xa xôi. Phi công trẻ lái máy bay bà già, Thần Hi, tớ không nghĩ rằng cậu lại có cái nhìn tân tiến như vậy đâu đấy.”
“Đây là hy vọng tốt đẹp nhất của tớ. Dĩ nhiên vẫn tôn trọng quyết định của hai đứa.” Thần Hi cười: “Nhìn bọn trẻ lớn lên từng ngày, tớ cảm giác mình lại càng già đi.”
Lãnh Tây bật cười: “Vị kia nhà cậu mới căng thẳng vì chuyện này chứ.” Cô xảo huyệt ngẩng đầu nhìn cô bạn.
Thần Hi lườm cô: “Lời này tuyệt đối không được nói trước mặt anh ấy.” Vẻ mặt cô liền trở nên ửng đỏ, nhớ lại tối đó con trai kể chuyện “trâu già gặm cỏ non” sau lại Trần Trạm Bắc đã hành xác cô cả đêm, kết quả là ngày hôm sau cô lê thân tàn mắt quầng thâm đi làm.
Hai người tiếp tục trò chuyện không để ý hai đứa nhỏ đã đi ra.
“Con yêu, chơi có vui không?” Hai bà mẹ mở bình nước rót vào ly cho hai đứa. Thần Thần và Hi Hi uống nước xong thì bắt đầu kích động nói đến cảm thụ của mình.
Hai đứa vừa đi vừa kể cho đến khi xuống thang máy.
“Ôi, bố của con đã đến.” Cao Hi Hi trợn tròn mắt, vui vẻ vẫy vẫy tay.
“Ối, đây là người chồng quá mức hoàn hảo, vậy sao bây giờ tớ mới phát hiện ra nhỉ.” Thần Hi trêu ghẹo.
Tiết trời phương nam những ngày này vừa lạnh lại vừa ẩm ướt, Lãnh Tây khoác trên người chiếc áo lông, anh mặc một chiếc áo khoác gió, phong độ đứng tựa vào thân xe. Thỉnh thoảng có mấy cô gái đi ngang qua đều bất giác ngoảnh đầu lại nhìn.
Anh cười cong mắt: “Đúng lúc anh đi qua đây nên vào đón hai mẹ con.”
Thần Hi cười nhếch môi: “Cao tổng lựa thời gian thật chuẩn.” Cô trêu anh, rõ ràng là cố ý đến đón người.
Cao Tử Quần liếc nhìn cô: “Dĩ nhiên rồi, đang trong giai đoạn thử thách, tất nhiên là phải cố biểu hiện thật tốt.”
Thần Hi nghiêng đầu nhìn Lãnh Tây, ý tứ kia quá rõ ràng: “Cậu cũng đã thấy phải không, cho người ta một cơ hội đi, biểu hiện tốt thế kia cơ mà.”
Lãnh Tây không tiếp lời: “Lên xe thôi, đi ra ngoài mới cảm giác lạnh thế này.”
Trước tiên Cao Tử Quần đưa hai mẹ con Thần Hi về, sau đó một nhà ba người cùng về bên nhà Tần Hiểu Vân.
Tần Hiểu Vân biết gia đình con gái hôm nay đến nên đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn.
Cao Tử Quần đi lui cốp sau xe: “Lãnh Tây đến đây giúp anh.”
Lãnh Tây đi đến: “Sao lại mua nhiều thế?” Cô nhìn qua, nào là máy mát xa, nào là lò sưởi, còn có thức ăn bổ dưỡng, vừa nhìn là biết hàng cao cấp.
“Hai hôm trước anh nghe bác gái nói máy điều hòa hình như có vấn đề, lò sưởi dùng cũng được lắm.” Anh lấy đồ đạc ra: “Buổi tối mát xa chân bằng máy này rất tốt.”
“Anh thật khéo biết làm việc.” Lãnh Tây cười nói.
Nhìn thấy hai người mang theo nhiều đồ như vậy, Tần Hiểu Vân than thở: “Lần sau không cần mua nữa, đồ lần trước cháu mua đến, bác còn chưa ăn hết.”
Cao Tử Quần cười: “Không sao đâu ạ, bác giữ lại từ từ ăn. Bác, để cháu đi thử lò sưởi.”
Tần Hiểu Vân nhìn qua Lãnh Tây, kỳ thật bà cũng đã dần dẫn buông xuống những khúc mắc trước kia. Liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, bà thật không nên xen vào quá nhiều.
Lãnh Lượng về hơi muộn, anh miễn cưỡng gọi: “Chị” một tiếng rồi lấy đũa gắp một miếng sườn.
Tần Hiểu Vân mắng: “Không biết phép tắc gì cả.”
“Cũng chẳng phải là người ngoài.” Lãnh Lượng bất mãn lầm bầm.
Hi Hi nhìn thấy như vậy thì cười khúc khích: “Cậu thật ham ăn.”
Lãnh Lượng bực mình gắp miếng sườn khác đặt bên miệng cháu gái. Hi Hi ngoan ngoãn há miệng.
Tần Hiểu Vân thầm thở dài, từ sau chuyện lần trước con trai bà đã thông suốt hơn nhiều.
Cao Tử Quần đứng sau lưng mọi người, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Đến lúc ăn cơm, Tần Hiểu Vân lấy ra một chai rượu trắng.
“Mẹ, có mấy người chúng ta uống rượu làm gì.” Lãnh Tây cầm lấy định đem cất lại.
“Là mẹ khui cho Tử Quần.” Tần Hiểu Vân trả lời.
“Bác gái, cũng không có người ngoài, Tiểu Tây không muốn uống thì thôi ạ.” Cao Tử Quần trầm thấp nói.
Lãnh Lượng cười nhạo, anh ta cũng biết học cách sáng tạo. Không có người ngoài! Lãnh Lượng ra sức cắn miệng sườn trong miệng.
Tần Hiểu Vân cười: “Vậy thì ăn cơm thôi.”
Lãnh Tây ngồi xuống, Cao Tử Quần gắp một miếng sườn đặt vào bát cô: “Nhìn Lãnh Lượng ăn rất ngon, em thử một miếng đi.”
Lãnh Lượng lườm anh.
Trong vô hình, Cao Tử Quần dần dần trở thành một thành viên của gia đình.
Buổi tối, họ ở lại bên ngoại. Ba người chen chúc trên một chiếc giường. Lãnh Tây đang mơ màng thì cảm giác được người bên cạnh cư trăn trở qua lại.
Cô nhẹ nhàng dịch Hi Hi sang một bên: “Lúc tối anh uống cà phê hả?”
Cao Tử Quần sững ra: “Đâu có.”
“Vậy tại sao tinh thần còn tốt như vậy” Lãnh Tây ngáp to.
Cao Tử Quần nắm chặt lấy tay cô: “Ngày mai bố em về, anh khẩn trương.”
Lãnh Tây nhắm chặt hai mắt, cảm thụ được độ ấm bàn tay anh. Một hồi lâu sau hai người vẫn trầm mặc.
“Em nghĩ bố em sẽ hiểu.” Trong đêm tối yên tĩnh, cô nhẹ nhàng nói.
Lòng Cao Tử Quần trào dâng niềm hạnh phúc. Anh dịu dàng đặt lên má cô một nụ hôn.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng ấm chan hòa cuối cùng cũng đã đến sau những chuỗi ngày u ám tối tăm.
Cao Tử Quần và Tôn Thành đều tự lái xe, Tôn Thành đi theo sau xe anh. Dọc đường đi tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Cao Hi Hi cũng tự cảm giác được, cô bé lặng im vùi đầu vào lòng bà ngoại.
Sau đoạn đường dài hai tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
Cao Tử Quần nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trầm xuống: “Anh và Hi Hi ở đây đợi mọi người.”
Lãnh Tây nhìn anh, gật đầu rồi cũng không nói gì thêm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ước chừng nửa tiếng sau, anh nhìn thấy mọi người đi ra. Ánh mắt anh rơi vào người đứng giữa kia. Gió lạnh phất phới thổi bay vạt áo ông, thân hình gầy gò, mái tóc bạc phơ.
Bỗng nhiên Cao Tử Quần bắt gặp ánh mắt ông nhìn sang, ánh mắt kia như trời đông gió rét khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.