Lâu lâu mới có được một ngày nghỉ, Park Chaeyoung quyết định thức khuya để xem phim kinh dị.
Bộ phim này cố ý hù doạ người xem bằng những kỹ xảo tiếng động và âm nhạc rùng rợn, nhưng ngược lại không làm cô sợ hãi chút nào. Xem phim kinh dị mà lòng cô bình thản như nước sôi để nguội.
Vì có chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, cô cố gắng chống mí mắt xem cho xong phim.
Hàng chữ kết thúc vừa xuất hiện, Park Chaeyoung thậm chí còn có cảm giác như được giải thoát.
Cô nhắm mắt, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên mù mịt. Lúc cô sắp rơi vào giấc ngủ, bất chợt, cửa phòng bị cốc cốc gõ vài cái.
Bịch một tiếng ——
Park Chaeyoung lập tức mở mắt ra. Men theo ánh trăng chiếu qua khe hở của rèm cửa sổ, cô nhìn về phía cửa phòng. Từ bên ngoài, có thể nghe được rõ ràng tiếng đàn ông say rượu đục ngầu vọng lại, cùng với tiếng lảo đảo chân nam đá chân xiêu. Sau đó là tiếng cửa bị mở ra rồi đóng lại.
Lại có tiếng động nho nhỏ, cô nhìn chằm chằm vào cửa mấy giây.
Cho đến lúc hoàn toàn an tĩnh lại, Park Chaeyoung mới buông lỏng tinh thần.
Cô mím môi, tự dưng cảm thấy giận dữ. Tuần này cũng mấy lần rồi.
Một khi cơn buồn ngủ bị cắt ngang, Park Chaeyoung rất khó ngủ lại. Cô trở mình, lại nhắm mắt lần nữa, nhàm chán nhớ lại bộ phim vừa xem. Ôi, đây mà là phim kinh dị sao ? Loại phim này mà có thể hù dọa được ai sao?
Đang lúc mơ mơ màng màng, Park Chaeyoung trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh khuôn mặt quỷ trong phim. Ba giây sau, cô chợt bò dậy, bật đèn ở đầu giường.
Toàn bộ thời gian sau nửa đêm, cô nằm trằn trọc. Nửa ngủ nửa tỉnh, luôn cảm thấy bên cạnh có khuôn mặt quỷ dị dầm dề máu đang nhìn cô chằm chằm.
Cho đến khi trời sáng hoàn toàn, cô mới miễn cưỡng thiếp đi một chút.
Ngày hôm sau, Park Chaeyoung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vì thức đêm và ngủ chưa đủ giấc, thái dương của cô giống như bị kim châm, tỉ mỉ phát đau. Cô hơi bực bội, lề mề cầm điện thoại di động lên, nhấn phím nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lisa, thanh âm thật thấp: "Lát nữa mình gọi lại cho cậu."
". . ." Park Chaeyoung mí mắt giật giật, đầu óc bị treo máy hai giây.
Gọi điện thoại tới đánh thức cô. Coi như không tính đi.
Mà cũng chẳng nói là có chuyện gì, chỉ báo trước vậy thôi.
Cô tức muốn nổ tung, bật thốt lên: "Cậu có phải không tồn. . ."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cắt đứt.
Đấm một phát mạnh vào gối, Park Chaeyoung mở mắt, cũng thấy hết tức giận.
Lại nằm trên giường thêm một chút, cô cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn thời gian. Đã gần hai giờ chiều. Park Chaeyoung không nằm thêm nữa, vớ lấy cái áo khoác, mặc lên, ra khỏi chăn.
Đi vào nhà vệ sinh, Park Chaeyoung đang đánh răng, điện thoại lại lần nữa vang lên. Cô với tay mở khóa màn hình, trực tiếp mở loa ngoài.
Lisa lên tiếng trước: "Ôi trời, mới vừa gặp phải bạn học cấp ba, đầu tóc mình bê bết lại còn không trang điểm, lúng túng muốn chết!"
"Nào có thể chết dễ dàng như vậy". Park Chaeyoung trong miệng đầy bọt kem đánh răng, nói lúng búng: "Cậu đây không phải chỉ là lộ mặt thật sao?"
". . ." Lisa yên lặng ba giây, lười cùng cô so đo.
"Tối nay ra ngoài chơi không? Park phóng viên. Ngài tăng ca cả tuần, không ra ngoài giải trí tôi sợ ngài kiệt sức mà chết đột ngột".
"Ừ. Đi đâu?"
"Hay là đi ngay bên cạnh cơ quan của cậu nhé? Không biết cậu có đến đó chưa. Đồng nghiệp của mình nói ở đó có quán bar, ông chủ quán dáng dấp cực kỳ đẹp trai..."
Lisa nói tiếp: "Này, sao bên cậu có tiếng nước chảy vậy? Cậu rửa chén à?"
Park Chaeyoung: "Rửa mặt."
Lisa kinh ngạc: "Cậu mới vừa tỉnh à?"
Park Chaeyoung nhẹ ừ một tiếng.
"Giờ này cũng hai giờ rồi, giờ nghỉ trưa cũng qua rồi." Lisa cảm thấy kỳ quái: "Cậu tối qua đi làm gì?"
"Xem phim kinh dị."
"Tên gì?"
"《 Tỉnh giấc thì gặp quỷ》."
Lisa rõ ràng đã xem qua phim này, nghẹn một hơi: "Đây cũng là phim kinh dị sao?"
"Xem xong mình ngủ liền mà." Park Chaeyoung như không nghe cô nói, kéo khăn lông qua, lau hết nước trên mặt: "Kết quả nửa đêm tự nhiên tỉnh lại, sau đó giống như cảnh trong phim, mình nhìn thấy quỷ".
". . ."
" Mình liền đánh nhau với quỷ cả đêm."
Lisa có chút im lặng: "Cậu sao lại tự nhiên nói với mình đề tài này?"
Park Chaeyoung nhíu mày: "Nói đề tài này thì sao?"
"Sao lại muốn đánh cả đêm?"
". . ."
"Được rồi, đừng chơi với quỷ. Chị đây mang cậu đi chơi với đàn ông." Lisa cười híp mắt "Đẹp trai, thơm ngon, nóng hừng hực, đàn ông."
"Vậy thôi để mình đi chơi với quỷ còn hơn."
Cầm điện thoại di động lên, Park Chaeyoung đi ra khỏi nhà vệ sinh, "Ít nhất không tốn tiền, miễn phí."
Lisa: "Ai nói tốn tiền chứ, đàn ông mình cũng có thể chơi miễn phí nha."
Park Chaeyoung: "Ừ?"
"Mình chỉ dùng mắt để chơi thôi."
". . ." -
Cúp điện thoại, Park Chaeyoung qua WeChat kể sơ lược tình huống tối hôm qua với chủ nhà. Theo đó, cô do dự thêm một câu, hợp đồng đến kỳ sau, có thể sẽ không thuê tiếp nữa.
Hai tháng trước, cô từ Ulsan dọn tới thành phố Seoul.
Nhà thuê là do Lisa tìm giúp, cũng không có vấn đề lớn lao gì. Chỉ bất tiện là, đây là một dãy phòng cho thuê chung. Chủ nhà đem một cái nhà tám mươi mét vuông cải tạo thành ba căn phòng độc lập, mỗi căn phòng có một nhà vệ sinh. Cho nên không có phòng bếp và sân phơi. Nhưng được cái giá cả khá mềm. Park Chaeyoung không có yêu cầu cao đối với chỗ ở. Huống chi nơi này giao thông tiện lợi, bốn phía cũng náo nhiệt. Cô còn cân nhắc sẽ ký tiếp hợp đồng thuê.
Cho đến ngày hôm đó, cô lúc ra cửa vừa vặn đụng phải người đàn ông ở sát vách. Dần dần trở thành tình trạng như bây giờ.
Trong lúc không để ý, mặt trời đã xuống núi, căn phòng nhỏ bị một tầng bóng tối bao trùm. Nhà nhà đèn đuốc lục tục thắp lên, cả thành phố chuyển mình sang một trạng thái khác, chợ đêm cũng dần dần náo nhiệt.
Thấy sắp đến giờ hẹn, Park Chaeyoung thay quần áo, rồi sau đó trang điểm đơn giản.
Lisa ở WeChat không ngừng oanh tạc cô.
Kéo kéo lại áo khoác, Park Chaeyoung đáp một câu "Bây giờ mình đi đây" .
Cô đi ra ngoài, liếc nhìn phía đối diện, không tự chủ được đi nhanh hơn một chút, ra đến sảnh cầu thang liền xuống lầu.
Hai người hẹn gặp nhau ở trạm xe lửa.
Nơi định đến là quán rượu Lisa nhắc đến trưa nay, vị trí ở phía đối diện quảng trường Gwanghwamun. Xuyên qua một đường hầm, là có thể thấy liên tiếp không ngừng những chuỗi đèn neon, tô điểm trên mỗi bảng hiệu của các cửa hàng mặt tiền.
Nơi này chỉ có ban đêm mới có thể náo nhiệt như vậy.
Đây là dãy quán bar nổi tiếng ở Seoul, được mọi người gọi là Phố Itaewon.
Bởi vì chưa từng đến, hai người tìm nửa ngày, rốt cuộc ở một góc nhỏ tìm thấy được quán bar này. Tên còn thật có ý nghĩa, gọi là "Tăng ca" .
Bảng hiệu của quán rất đơn giản. Màu đen tuyền, kiểu chữ vuông vắn ngay ngắn, thuần một màu trắng. Giữa một đống đèn nê ông sặc sỡ giương nanh múa vuốt xung quanh, bảng hiệu khiêm tốn này ngược lại thật nổi bật.
"Ý tưởng này rất tốt, " Park Chaeyoung nhìn chằm chằm nhìn chốc lát, có ý phê bình, "Trong quán bar này chắc có dịch vụ mờ ám gì, nên phía trước mới bày ra vẻ nghiêm túc như vậy"
Lisa hơi bĩu môi, dắt cô đi vào trong: