Ba ngày tiếp theo, Chaeyoung vẫn đi làm như bình thường.
Jung Kook hình như bận rộn chuyện gì đó, từ sau hôm tụ tập cũng không hề về nhà. Nhưng anh rất tuân thủ quy tắc, trước mười giờ tối luôn nhắn tin WeChat báo trước cho Chaeyoung.
Theo thời gian trôi đi.
Anh nhắn tin số lượng chữ cũng giảm dần.
Ngày thứ nhất.
Jung Kook: 【 Đêm nay không về nhà, khóa cửa. 】
Ngày thứ hai.
Jung Kook: 【 Không về, khóa cửa. 】
Ngày thứ ba.
Jung Kook:【 Khóa cửa.】
". . ."
Ngược lại Chaeyoung thái độ vẫn trước sau như một.
Lần nào cũng trả lời: "Được" .
Xế chiều hôm đó.
Chaeyoung và Jaemin đi ra ngoài phỏng vấn xong, đến phòng máy ban biên tập để hiệu chỉnh phim.
Thời gian trước vì bận rộn chuyện ở trường học, Jaemin đã xin nghỉ phép mấy lần. Cho nên khoảng thời gian này cả mấy tuần liên tiếp cậu đều không có lịch nghỉ. Cậu nhoài người trên bàn, rên rỉ than thở: "A, khốn khổ quá!"
Chaeyoung thuận miệng hỏi: "Khốn khổ cái gì?"
"Ngày hôm qua thầy Kim lại mắng em một trận," Jaemin ngồi thẳng lên, sống động bắt chước giọng của Kim Heechul, "Em chỉnh sửa phim giống như chó không kéo ra được phân! Bắt tôi cho ý kiến thì thôi tôi tự làm luôn còn nhanh hơn!"
"Ừ?" Chaeyoung nghiêng đầu, "Vậy thì để cho thầy làm luôn đi."
". . ."
"Ý em là muốn thầy nhẹ nhàng một chút thôi."
Im lặng hai giây, Jaemin lại tiếp tục đàng hoàng hiệu chỉnh phim: "Thôi em ráng chịu khổ một chút vậy."
". . ."
Chaeyoung không nói gì, xem lại bản thảo tin tức vừa viết xong, sau khi xác nhận không có sai sót gì mới gởi cho biên tập.
Thời gian chờ đợi bên biên tập xem xét bản thảo, Jaemin nhắc lại với cô chuyện hỏa hoạn xảy ra ở tòa nhà Nam Thế Kỷ: "Đúng rồi chị, em muốn nói với chị chuyện này, chúng ta hôm đó có phỏng vấn bạn học cũ của chị, rồi đoạn đó bị cắt đi không được phát trong bản tin."
"Ừ?"
"Ngày hôm qua em mới phát hiện có người đem tập hợp các đoạn phỏng vấn nạn nhân vụ cháy lại rồi phát lên, có bỏ đoạn phỏng vấn này vào luôn." Jaemin cảm thấy rất khôi hài, cười đến run cả người: "Tin đó hot lắm, anh ấy còn được xếp vào mười nhân vật đáng chú ý nhất luôn."
". . ."
"Thật đúng như câu em nói lúc trước là anh ấy bị nạn mà vẫn rất chất, bây giờ ai cũng gọi anh là Nạn nhân đẹp trai khí chất nhất" Jaemin nói: "Dù là chúng ta đã áp mosaic* lên cả gương mặt, nhưng giá trị nhan sắc của anh ấy vẫn có thể nhận ra được là không tầm thường."
(*Áp mosaic: làm mờ khuôn mặt trong các đoạn phỏng vấn để che giấu danh tính.)
Chaeyoung không chú ý những thứ này, nên không biết đến chuyện này: "Ảnh hưởng rất lớn sao?"
"Không có ảnh hưởng gì, dù sao cũng đánh mosaic rồi, chủ yếu là chơi cho vui."
"Vậy thì được," vừa vặn bản thảo đã được duyệt xong, Chaeyoung lại đem gởi cho bên phối âm, rôi đứng dậy nói: "Em lát nữa lo kiểm tra phần phối âm nhé, có vấn đề gì thì tìm chị. Chị phải trở về viết đề cương đây."
"Được." Jaemin cất tiếng ngâm thơ: "Cô độc! Là con đường ai cũng phải đi qua!"
". . ."
Hôm nay Chaeyoung không tăng ca, viết xong đề cương rồi trở về nhà.
Mở cửa ra, Chaeyoung theo thói quen đưa tay định bấm công tắc đèn, bỗng nhiên phát hiện lúc này đèn đang sáng. Cô dừng lại, vô thức nhìn về hướng ghế sofa. Thấy phòng khách vẫn trống rỗng.
Chỗ sảnh có thêm một kệ đựng giày, cao mấy tầng, nhìn rất chỉnh tề. Bên cạnh đó có vài đôi giày để loạn xạ, như chỉ được cởi ra rồi tùy ý vứt ở đó.
Chaeyoung nhìn về hướng phòng ngủ phụ.
Cũng không biết Jung Kook lúc này có đang ở trong phòng không, hay là lại đi rồi.
Chaeyoung không để ý, ngồi vào ghế sofa rồi rót một ly nước. Cô vừa chậm rãi uống, vừa nhìn xung quanh, cảm thấy trong phòng có rất nhiều thay đổi.
Đồ đạc có vẻ nhiều lên.
Dưới bàn uống trà có đặt vài lon sữa bột nhãn hiệu khác nhau, bên cạnh còn có vài hộp yến mạch và bột ca cao. Tủ bên kệ TV vẫn mở ra, bên trong chất đầy các loại quà vặt, đầy đến nỗi không thể chất thêm, còn có vài hộp phải đặt ngay trước TV.
Trên bàn ăn có đặt vài hộp màu đen, có bọc nhôm để giữ mát, hình như đựng trái cây bên trong.
Chaeyoung thu lại ánh mắt.
Âm thầm nghĩ, vị Đại thiếu gia này chất lượng cuộc sống thật cao.
Đang lúc nhàm chán, Chaeyoung nhớ đến lời Jaemin nói.
Chaeyoung lấy điện thoại ra, tải xuống bài phỏng vấn. Uống xong ly nước, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.
Vừa lúc đã tải xong, Chaeyoung mở ra, thấy xếp đầu tiên là một file tên là Nạn nhân đẹp trai khí chất nhất. Cô vừa rửa ly vừa mở file ra.
Điện thoại trong nháy mắt truyền ra giọng nói lạnh như băng của Jung Kook.
—— "Tôi rất vui vẻ. Hy vọng cậu cũng sớm được vui vẻ như tôi."
Âm lượng điện thoại hơi lớn, trong không gian yên tĩnh này có thể được xem là đinh tai nhức óc.
Chaeyoung sợ hết hồn.
Cô lập tức khoá vòi nước lại, lấy tay chỉnh nhỏ tiếng điện thoại.
Cùng lúc đó, sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân.
Chaeyoung quay đầu nhìn lại, thấy Jung Kook cũng vào phòng bếp.
". . ."
Chaeyoung cúi đầu định tắt điện thoại, có chút lúng túng.
Cũng không biết anh có nghe thấy âm thanh vừa rồi không.
Nhưng Jung Kook như không nhìn thấy cô.
Không lên tiếng, cũng không nhìn về hướng này, chỉ trầm mặc mở tủ lạnh ra.
Chaeyoung cũng không chủ động nói chuyện. Cô thả điện thoại vào trong túi, rũ mắt thì, bỗng nhiên chú ý đến vòi nước trước đây hay bị rỉ nước giờ đã được sửa lại, không còn rỉ một giọt nào.
Thấy vậy, Chaeyoung mới nghiêm túc đưa mắt nhìn khắp phòng bếp.
Vị trí của bếp gas cũ trước đây đã được thay bằng một cái bếp mới, bên cạnh còn có thêm một cái lò vi sóng, thậm chí còn có máy ép nước trái cây và lò nướng. Cô giật mình, da đầu bỗng nhiên tê dại.
Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cô chính là.
—— những thứ này chia đều ra thì hết bao nhiêu tiền.
Chaeyoung do dự: "Những thứ này là anh mua sao?"
Jung Kook trông như vừa tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám rộng rãi. Anh không để ý gì đến cô, từ trong tủ lạnh lấy ra một túi mì.
Nhìn như là muốn tự mình làm cơm tối.
Chaeyoung thấy cảnh này hơi vi diệu. Ở trong mắt cô, anh chính là một vị đại công tử mười ngón tay không dính nước.
Nếu không có người nấu cơm cho ăn thì chắc chỉ biết gọi cơm hộp bên ngoài giao tới.
Vậy mà anh lại chủ động vào bếp nấu ăn sao.
Chaeyoung nói tiếp: "Nếu đúng là như vậy, anh gởi danh sách cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh, được không?"
Jung Kook qua loa lấy lệ mà ừ một tiếng, mở vòi nước lấy nước vào nồi.
". . ." Thấy anh rất rõ ràng không muốn để ý đến cô, Chaeyoung cũng không biết là tình huống gì, môi lại giật giật: "Vậy tôi trở về phòng, lát nữa anh nhắn WeChat cho tôi là được."
Vẫn như dự liệu không có tiếng trả lời.
Chaeyoung trong phút chốc cũng không phân biệt được đây là trạng thái bình thường của anh, hay là lúc này tâm trạng anh không tốt. Cô chẳng biết làm sao, đành trở về phòng. Cô ngồi vào ghế, mở điện thoại di động lên, xem lại số dư trong tài khoản ngân hàng.
Rồi chợt thở dài.
Chắc phải tìm cơ hội nói chuyện với anh một chút.
Sau này nếu muốn mua những vật dụng dùng chung, cũng nên bàn bạc với đối phương một tiếng.
Nghĩ đến đây, Chaeyoung lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của Jung Kook.
Aizz.
Bàn bạc cùng anh cũng là một chuyện khó khăn.
Một lát sau.
Chaeyoung lại cảm thấy trạng thái này cũng thật bình thường.
Dù sao thì lúc thuê Jung Kook đã nhấn mạnh, là cô không cần phải dây dưa thân thiết với anh. Lần trước hai người có nói chuyện với nhau, cũng là vì anh muốn mời chào thêm khách cho quán bar của mình thôi.
Nhưng cuối cùng.
Anh ngược lại không kiếm được lợi, mà còn giảm giá hết một ngàn.
Chaeyoung suy nghĩ hay là vì chuyện này mà tâm tình của anh không vui.
Cô rối rắm một lúc, lại mở máy tính ra tính toán số tiền ngày hôm đó còn nợ. Cô muốn thanh toán luôn cả phần của Lisa và Bam Bam, nhưng số tiền này đối với cô cũng không nhỏ.
Chaeyoung chỉ có thể trả phần của bản thân mình.
Nhưng dù sao cũng đã qua mấy ngày rồi.
Tự nhiên gởi cho anh khoản tiền này, cũng hơi ngại.
Chaeyoung đặt điện thoại xuống, dứt khoát chờ anh gởi danh sách đồ mua đến, rồi sẽ gởi cả hai khoản tiền cho anh.
Nhưng suốt cả buổi tối.
Jung Kook đầu kia cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Chaeyoung chợt hiểu ra.
Jung Kook quyết định xem cô như không khí, giống như không phát hiện ra cô đang ở trong nhà. Thỉnh thoảng cô không chú ý phát ra tiếng động hơi lớn một chút, anh cũng xem như không nghe thấy, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Hai người ở chung trong