Càng về khuya trời lại càng lạnh hơn.
Chiếc áo khoác giữ ấm duy nhất đã ướt đẫm, bị cô bỏ vào trong túi xách. Đi đến trước cửa nhà, Chaeyoung cảm thấy thân thể cũng sắp không còn là của mình. Cô mở cửa ra, lại vô thức nhìn về phía cửa đối diện.
Giờ này, người đàn ông ở phòng đối diện có lẽ còn chưa trở về.
Thường ngày khoảng hai ba giờ đêm, khi cô đang ngủ say, thì hắn ta mới vừa cười hềnh hệch vừa đi qua trước cửa, cố ý gõ mấy cái vào cánh cửa. Lực gõ rất mạnh, ở nơi này trong đêm khuya nghe như tiếng sấm sét.
Rồi sau đó hắn ta liền trở về phòng của mình.
Chuyện gì cũng không làm.
Làm người ta phát cáu, lại không có biện pháp nào để giải quyết.
Chaeyoung phản ánh với chủ nhà mấy lần về tình trạng này, nhưng dường như không có bất kỳ tác dụng nào.
Khóa cửa lại, Chaeyoung đun ấm nước, nhân tiện nhắn tin WeChat cho Lisa: 【 Đến nhà. 】
Nhà Lisa cách đó khá xa, lúc này vẫn còn ở trên xe điện ngầm: 【Đến nhanh vậy? Mình vẫn còn mấy trạm. 】
Lisa: 【 À 】
Lisa: 【 Mới nãy mình vừa hóng gió vừa nghĩ đến hành động tối nay của Jung Kook. 】
Lisa: 【 Cậu nói xem, có phải Jung Kook sợ cậu bị lạnh nên mới đưa áo khoác cho cậu? Sau đó anh ta lại ngại nên mới tìm đại một lý do như vậy. 】
Chaeyoung lấy bộ quần áo mặc ở nhà từ trong tủ để chuẩn bị thay. Nghe thấy những lời này, cô dừng động tác lại: 【 Nghe cũng hợp lý. 】
Lisa: 【? 】
Lisa: 【Mình có khi nào nói chuyện không hợp lý chứ! ! ! 】
Chaeyoung: 【 Anh ấy là đến giải quyết sự cố. 】
Chaeyoung: 【Cho nên có lẽ là sợ mình bị lạnh rồi sinh bệnh, rồi tìm anh ấy lừa bịp tiền thuốc thang đó. 】
Lisa: 【. . . 】
Lisa: 【 Vậy sao anh ta không lấy áo khoác của người khác đưa cho cậu? 】
Chaeyoung: 【Trời lạnh như thế này, tìm áo của người khác cũng không dễ. 】
Lisa: 【? 】
Chaeyoung nhắc nhở: 【 Có lẽ anh ấy không mượn người khác được.】
Lisa: 【. . . 】
Vừa lúc đó điện thoại báo sắp hết pin.
Chaeyoung đem điện thoại di động bỏ lên trên bàn sạc điện, rồi đi vào phòng tắm. Cô rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, đang chăm chú bỗng nhiên dừng lại.
Nghĩ đến khuôn mặt mang vẻ xa lạ của Jung Kook, trong đầu cô chợt lóe lên.
Chaeyoung rũ mắt, không yên lòng đem bông tẩy trang ném vào thùng rác.
Không kể đến bây giờ, cho dù là thời điểm quen thuộc nhất trước kia, Chaeyoung cũng không thật hiểu rõ Jung Kook. Cho nên cô cũng không thể biết chắc, là anh giả vờ như không nhận ra cô, hay đúng thật là không hề nhận ra cô.
Giống như trò chơi ném đồng xu đoán mặt vậy.
Không có dấu vết để tìm hiểu, cũng không thể nào suy đoán, chỉ có thể dựa vào may mắn để đoán ra kết quả.
Rốt cuộc, cô nghĩ, ở đây có hai khả năng.
Đều là chuyện anh ấy có thể làm được.
-----------
Sấy khô tóc, Chaeyoung theo thói quen mở máy tính ra viết bản thảo tin tức một lúc. Mãi đến lúc bắt đầu buồn ngủ, cô mới trở lại trên giường, thò tay kéo điện thoại trên bàn qua.
Sau khi cô vào phòng tắm không bao lâu, Lisa lại nhắn tới mấy tin: 【 Mọi việc đều có khả năng mà, cho dù không có, mình cũng muốn tìm hiểu để bản thân thoải mái một chút. 】
Lisa: 【Mình rất tò mò, cậu bây giờ nhìn thấy Jung Kook có cảm giác gì không? 】
Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cười cười hóng chuyện.
Chaeyoung suy nghĩ một chút: 【 Thấy đúng là rất đẹp trai. 】
Lisa: 【. . . 】
Lisa: 【 Chỉ vậy thôi? 】
Chaeyoung: 【 Cái khác còn chưa nghĩ đến, nghĩ đến thì sẽ nói cho cậu biết. 】
Chaeyoung: 【 Mình ngủ trước đây, mệt quá. 】
Thật ra, nói không có cảm giác gì là gạt người. Nhưng cô thấy không có gì đáng nói, nhắc tới lại phải kể lể dài dòng, thời gian đó thôi để ngủ thêm một giấc còn tốt hơn.
Cô ném điện thoại qua một bên, chuẩn bị đi ngủ.
Giống như những đêm trước, Chaeyoung vẫn không thể có giấc ngủ ngon.
Cô vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bị những giấc mơ kỳ quái quấn lấy. Khi cô đã chìm sâu hơn một chút vào giấc ngủ thì, liền bị tiếng đập cửa rầm rầm của gã hàng xóm điên kia đánh thức.
Đem chăn từ đỉnh đầu kéo xuống, Chaeyoung cả người trên dưới đều cảm thấy tức giận.
Tính cách của Chaeyoung vốn rất ôn hòa, gặp chuyện gì cũng có thể không hoảng hốt không vội vàng mà giải quyết, rất ít khi lộ ra ngoài cảm xúc lên xuống chập chờn.
Tuy nhiên là người thì ai cũng cần có chỗ để phát tiết.
Chỗ phát tiết của cô là khi bị ai đó đánh thức, tâm trạng của cô rất cáu gắt, gần như là tức giận đến mất lý trí.
Nói chi lần này, cô thấy bản thân chỉ một giây sau là đi vào giấc ngủ rồi thì gặp loại chuyện này.
Chaeyoung cố bảo bản thân tỉnh táo lại, chỉ mong người bên ngoài có thể giống như bình thường, gõ cửa mấy cái liền cút nhanh lên.
Vậy mà lần này hắn giống như bị trúng tà, tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng, miệng còn ợ rượu: "Còn chưa tỉnh sao? Chị xinh đẹp ơi, giúp một chuyện đi, nhà vệ sinh nhà tôi bị hỏng. . . cho tôi tắm nhờ. . ."
Chaeyoung nhắm hai mắt, đứng dậy đem máy ảnh ra, điều chỉnh xong vị trí, hướng về phía cửa chuẩn bị quay phim. Rồi sau đó, cô cầm điện thoại di động lên, trực tiếp bấm 110, đem địa chỉ cùng tình huống báo lại rõ ràng.
Dày vò một lúc như vậy, cơn buồn ngủ của cô cũng hoàn toàn biến mất.
Nửa đêm, một thân một mình thuê nhà ở ngoài, bên ngoài cửa lại có tên đàn ông say rượu quấy rối.
Chaeyoung thấy ở tình huống này, bản thân hẳn là phải sợ hãi. Nhưng ngược lại, cô chỉ có cảm giác nổi giận và mệt mỏi, không có sức lực cho những thứ cảm xúc khác.
Bởi vì không thấy bên trong có phản ứng gì, gã đàn ông đã trở về nhà hắn trước khi cảnh sát tới.
Chaeyoung đem đoạn phim cô quay được cho cảnh sát xem, cũng yêu cầu đến đồn công an giải quyết chuyện này. Nếu đã ầm ĩ báo cảnh sát, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại, định xong chuyện này sẽ dọn đi ngay.
Xem phim cô quay được, có thể thấy cửa bị đập rầm rầm, còn có tiếng đàn ông say rượu la hét. Nhìn thật đáng sợ.
Cảnh sát gõ cửa phòng đối diện.
Qua một lúc lâu, gã đàn ông mới ra mở cửa, không kiên nhẫn nói: "Ai vậy!"
"Chúng tôi nhận được tin báo, " cảnh sát nói, "Tố cáo ông nửa đêm quấy rầy hàng xóm."
"Cái gì quấy rầy." Gã đàn ông im lặng mấy giây, làm bộ như không tỉnh táo, giọng cũng giả bộ lè nhè: "Đồng chí cảnh sát, tôi mới vừa uống rượu xong trở về, uống hơi say nên có thể gõ sai cửa rồi. Chỉ là hiểu lầm thôi."
Cảnh sát nhăn mặt: "Người ta còn cung cấp video, ông gõ sai cửa chứ không phải nửa đêm xin đi tắm nhờ à? Đừng ở chỗ này nói vớ vẩn với tôi. Nhanh, cùng chúng tôi đến đồn công an giải quyết."
Trong thời tiết giá lạnh đó, gã đàn ông vẫn chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay ôm sát người, lộ ra hình xăm vằn vện trên bắp tay. Vóc người gã rất cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn nhô ra.
Gã lại cố gắng giải thích mấy câu, thấy không có tác dụng, rất nhanh liền bỏ cuộc.
Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn Chaeyoung đang đứng ở phía sau người cảnh sát.
Chaeyoung khoanh tay dựa vào cạnh cửa, mặt không cảm giác mà trừng lại hắn. Ánh mắt cô rất lạnh, không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại nhìn vào hắn giống như nhìn đến một thứ đồ dơ bẩn vứt đi.
***
Đến đồn công an.
Gã đàn ông liều chết khăng khăng nói bản thân hắn uống say nên nói bừa chứ không có ác ý gì. Chaeyoung ở góc bên kia kể lại rõ ràng tình huống trong suốt khoảng thời gian gần đây. Nhưng vì chuyện này cũng chưa gây tổn thất đáng kể nào cho cô, cuối cùng, gã đàn ông kia chỉ bị phạt mấy trăm đồng rồi bị tạm giam thêm mấy ngày.
Ra khỏi đồn công an, một người cảnh sát trung niên tốt bụng nhắc nhở cô, không nên thuê nhà theo dạng dãy phòng như vậy nữa.
Không chỉ có vấn đề về phương diện này, còn