Bốn mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, âm thanh trên TV như phảng phất hiểu được tiếng người, bỗng nhiên im bặt. Chung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống, cục diện trở nên cực kỳ lúng túng.
Chaeyoung bình tĩnh thu lại ánh mắt.
Nhưng trong lòng cảm xúc lại dâng lên cuồn cuộn như sóng to gió lớn.
Ôm, lấy, tôi.
Hôn, tôi, một, chút.
Ôm.
Hôn.
". . ."
Hai chữ này, dường như đã đốt cháy Chaeyoung.
Chaeyoung có thể cảm nhận rõ ràng gò má mình đang nóng lên như lửa đốt, hoàn toàn không thể khống chế được. Cô nghĩ, cố đợi một chút để bình phục lại tâm tình, ổn định lại, bình tĩnh phân tích lại mọi chuyện.
Rồi sau đó sẽ nhanh chóng cho anh một câu trả lời thích hợp.
Nhưng Jung Kook căn bản không cho cô một chút thời gian nào. Ánh mắt anh vẫn đặt trên người cô, cà lơ phất phơ nói: "Không đúng sao, vậy sao em còn đỏ mặt?"
Chaeyoung bình tĩnh nói: "A, đỏ sao?"
Như mới phát hiện ra một châu lục mới, Jung Kook chăm chú nhìn cô: "Đúng vậy."
"Chắc là vì tối nay tôi ăn đồ cay quá đó." Chaeyoung sắc mặt không đổi cố viện lý do, giọng nói cũng không hoảng hốt không vội vàng: "Mới vừa rồi bạn tôi cũng nói mặt tôi rất đỏ."
Jung Kook hơi bĩu môi, rõ ràng là không tin lời cô: "Thì ra là như vậy."
Chaeyoung cũng không để ý anh có tin hay không, lúc này chỉ cần ứng phó được là đủ rồi. Nhưng nghĩ lại một chút, cô lại cảm thấy lời Jung Kook nói không hợp lý lắm.
Nếu như anh nói chỉ là ôm thôi, thì Chaeyoung còn có thể tin là thật.
Dù sao thì hành động này cũng dễ thực hiện.
Nhưng còn hôn thì. . .
Chaeyoung cảm thấy nếu mình bị mộng du rồi đánh anh một trận, so với chuyện anh nói còn đáng tin hơn.
"Chuyện này, anh có phải là nói, " Chaeyoung giọng nói tinh tế, cố cân nhắc cách dùng từ: "Hơi khoa trương một chút? Có thể tôi mộng du rồi chẳng qua là vô tình đụng vào người anh, sau đó tay chân đụng chạm một chút thôi."
"A. Vậy ý của em chính là, " Jung Kook nói rất chậm, trực tiếp vạch trần: "Tôi cố ý hắt nước bẩn vào người em."
". . ." Chaeyoung lập tức nói: "Tôi không có ý đó."
"Tôi cũng không muốn chỉ trích em." Tóc Jung Kook rơi tán loạn trên trán, có vẻ mất tập trung: "Tôi dù sao cũng đã bị chiếm tiện nghi rồi, em cũng không thể lại cắn tôi thêm một phát nữa chứ?"
Chaeyoung hoàn toàn không nhớ được chút gì, lúc này có cảm giác mình như người câm đang uống thuốc đắng. Nhưng cô thấy lời của anh thật sự không hợp lý, không nhịn được nói: "Nếu chuyện này thật sự xảy ra, thì anh đã nói với tôi từ trước rồi."
"Sao lại không nói?" Jung Kook nói: "Nhưng không phải em giải thích là tình huống đặc biệt sao?"
". . ."
"Dù sao tôi cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy."
Câu nói của anh khiến Chaeyoung sửng sốt, cô nhớ lại hôm đến nhà Bae Sooji, ngày hôm sau tỉnh dậy thì nhận được tin nhắn có biểu tượng ngón tay cái kia của anh.
Chaeyoung chợt trầm mặc, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Jung Kook lại còn đâm thêm một nhát: "Chẳng qua chỉ là ----"
Chaeyoung ngẩng đầu.
"Ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm ―" Jung Kook kéo dài giọng, nói từng chữ: "Mộng, du, cái đó?"
". . ."
Chaeyoung nhịn một chút: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Jung Kook: "Nói."
Lúc anh vừa nói ra chuyện này, cô đã muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy vấn đề này rất lúng túng, sẽ đem cục diện bây giờ đẩy đến tình trạng khó xử hơn nữa.
Cho nên Chaeyoung cố chịu đựng không đề cập đến.
Nhưng lúc này cô đã bị thái độ của anh bức đến không nhịn được: "Tôi hôn anh ở chỗ nào. . ."
". . ." Jung Kook ngẩn ra.
Không khí ái muội theo lời nói của cô lan tỏa trong không khí, quay tơ bóc kén rồi lên men, khuếch tán ra.
Vừa nói xong, Chaeyoung cũng hơi hối hận. Nhưng lời đã nói như bát nước hắt ra, cũng không thể thu hồi lại được. Đầu óc cô muốn nổ tung, nhưng ánh mắt nhìn vào anh vẫn rất bình thản, giả vờ như đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Jung Kook nâng mắt, tùy ý chỉ chỉ bên khóe môi bên phải của mình.
"Làm sao?"
"Vị trí anh vừa chỉ ngón tay vào, so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai chúng ta, tôi hẳn là――" Chaeyoung ngừng hai giây, không có cách nào ở nói ra chữ kia, sửa lời nói: "Không đụng được."
Jung Kook thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, rồi sau đó khoan hồng độ lượng nói: "Được rồi, không thừa nhận cũng không sao."
". . ."
Chaeyoung bỗng nhiên đứng lên: "Nếu không---"
Jung Kook ngẩng đầu.
Một giây sau, Chaeyoung lại thốt ra một câu: "Hai chúng ta tái diễn lại sự việc một chút?"
". . ."
Jung Kook cười: "Em muốn kiếm cớ để chiếm tiện nghi của tôi lần thứ hai sao?"
"Tôi sẽ không đụng vào người anh đâu." Chaeyoung nhã nhặn nói: "Chỉ là tôi thấy lời của anh nói khả năng xảy ra hơi thấp, nên tôi muốn chứng thực một chút, để sau này anh ở đây, vẫn cảm thấy bản thân mình được an toàn."
". . ."
Chaeyoung nhìn anh: "Anh có thể đứng lên một chút không?"
Jung Kook tựa lưng vào ghế sofa, hơi ngửa đầu, tự nhiên nhìn cô một lúc lâu. Anh cũng không nói nhiều, đặt điện thoại sang một bên, làm như thỏa hiệp mà đứng lên.
Tình trạng của hai người trong chớp mắt lại đảo lộn.
Jung Kook cao hơn cô khoảng chừng một cái đầu, cô đứng vừa vặn đến hàm dưới của anh. Theo cử động đứng lên của anh, Chaeyoung ánh mắt từ dưới đi lên, đang cúi đầu nhìn anh bỗng trở thành ngẩng đầu.
Ở góc độ này, cô không thể chạm được đến vị trí anh nói lúc nãy.
"Đúng không." Chaeyoung chăm chú nhìn khóe môi anh, lập tức nhẹ nhàng thở ra: "Căn bản tôi không thể nào đụng tới, cho nên có phải là hiểu lầm gì đó không...Chỉ trừ khi là tôi nhón chân, hoặc là anh cúi đầu―― "
Chaeyoung vừa nói vừa giương mắt, đụng phải ánh mắt anh.
Cô hơi giật mình, lúc này mới chợt phát hiện, khoảng cách của hai người đã vô tình kéo lại rất gần.
――không gian như ngừng lại.
Dường như chỉ một giây nữa thôi, người đàn ông trước mắt sẽ theo lời cô nói mà cúi đầu xuống.
Chaeyoung cố dời ánh mắt, tim mơ hồ đập nhanh hơn. Cô mím môi, lui về sau một bước, không muốn rối rắm ở đây nữa: "Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi."
Ánh mắt Jung Kook đen nhánh, sâu thẳm như màn đêm.
"Quả thật anh cũng không có lý do gì để lừa tôi. Mặc dù hành động này tôi không khống chế được, nhưng tôi vẫn muốn giải thích rõ với anh." Chaeyoung suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Sau này nếu như còn có chuyện như vậy xảy ra, anh cứ trực tiếp đấm cho tôi một cái là được."
". . ."
Chaeyoung nghẹn một lúc, cuối cùng nhắc nhở anh: "Bảo vệ tốt bản thân."
. . .
Liên tục ném ra mấy câu xong, Chaeyoung lập tức trở về phòng. Cô đóng cửa lại, đứng tựa vào cánh cửa, ngẫm lại xem bản thân vừa mới nói lung tung cái gì.
Từng câu từng câu, thấy không có vấn đề gì, Chaeyoung mới lấy lại tinh thần đi vào trong.
Cô nằm dài trên giường, chăm chú nhìn trần nhà, suy nghĩ đến vị trí mà Jung Kook mới vừa chỉ.
Hình như là vị trí lúm đồng tiền của anh.
". . ."
A.
Chắc không phải là thật chứ.
Nhưng suốt bốn năm học đại học cô mộng du nhiều lần như vậy, cũng chưa nghe có bạn cùng phòng nào nói, là lúc mộng du cô chủ động ôm người khác . .
Nhưng trước kia.
Quả thật là.
Cô vô cùng thích.
Lúm đồng tiền của Jung Kook.
Chaeyoung lúc này cũng không thể khẳng định được.
Cô thấy đầu óc mình giống như bị đổ keo vào, dính thành một đống, cái gì cũng không suy xét được nữa. Sau một lúc lâu, Chaeyoung chợt ngồi dậy, đem cái ghế ở trước bàn trang điểm, chặn ở trước cửa phòng.
-------------------------------------
Mấy ngày sau đó, mỗi khi Chaeyoung tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn xem cái ghế còn ở vị trí cũ không. Cứ lo lắng như vậy một khoảng thời gian, khi chắc chắn không có gì khác thường, tinh thần cô mới thả lỏng hơn.
Tuy không thể chứng thực lời Jung Kook nói là thật hay giả, nhưng Chaeyoung luôn có cảm giác mình đã làm chuyện trái lương tâm. Lúc nhìn thấy anh, trong lòng cô luôn quanh quẩn cảm giác chột dạ và lúng túng.
Làm cô cảm thấy, so với trước đây, thì bây giờ sống cùng Jung Kook thật ngại ngùng.
Nhưng Jung Kook dường như không hề để ý, cứ như không có chuyện gì phát sinh, cảm xúc không có chút nào khác trước. Cũng vì vậy, Chaeyoung cũng không thể biểu hiện là mình để ý quá mức được.
Cô chỉ hy vọng bản thân mình sẽ không mộng du nữa, cũng sẽ không có hành động giống như vậy, hoặc là khoa trương hơn nữa.
Thoáng một cái, cả tháng ba đã trôi qua.
Chaeyoung xin nghỉ phép với chủ nhiệm. Tiết thanh minh hôm đó, cô không ngủ được, cố làm cách nào cũng không thể ngủ, cô tìm vài bộ phim kinh dị, rồi thức cả đêm để xem. Mãi đến khi trời gần sáng, cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nhưng ngủ chưa được hai tiếng, cô lại tự nhiên tỉnh lại.
Chaeyoung bò dậy rửa mặt, tìm trong tủ quần áo một cái áo hoodie màu đen, rồi ra khỏi phòng. Cô ra ngoài sớm hơn thường ngày rất nhiều, Jung Kook hẳn là còn đang ngủ. Lúc này phòng khách không có một bóng người.
Bên ngoài mặt trời vẫn chưa lên, ánh sáng trong phòng mờ tối.
Chaeyoung cảm thấy không muốn ăn, chỉ lấy từ tủ lạnh một hộp sữa tươi, rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Tra đường đi một chút, Chaeyoung ngồi lên xe buýt, đi đến nghĩa trang Seoul ở vùng ngoại ô.
Mấy lần trước, Chaeyoung đều theo chân Bae Sooji, hoặc cùng bác cả và bà nội đến. Khi đó đều là được họ trực tiếp lái xe đưa đi, đây là lần đầu tiên cô tự ngồi xe buýt đến.
Nghĩa trang cách thành phố khá xa, đi xe buýt khoảng bốn năm tiếng.
Sau khi xuống xe, còn phải đi bộ thêm khoảng một cây số nữa. Khu vực này