Nghe vậy, Oh Sehun có vẻ kinh ngạc, quay đầu về sau liếc nhìn Chaeyoung. Phảng phất như không ngờ đến, anh nhướng mày, hỏi: "Học trưởng, anh biết chị Chaeyoung sao?"
Jung Kook trong mắt không mang theo cảm xúc, lạnh nhạt nhìn anh.
"Dù sao thì biết hay không cũng không quan trọng." Oh Sehun nét mặt trẻ trung, nhìn như nghé con mới sinh không sợ cọp. Anh vẫn giữ tư thế nghiêng ngả đứng không vững, nhưng giọng điệu cực kỳ rõ ràng: "Anh có thể có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, nhưng loại chuyện này, tôi thấy chủ yếu là nhìn người, mà không phải là xem chiêu."
"Nhìn người sao?" Jung Kook lười biếng nói: "Vậy cậu bây giờ có thể về nhà tắm một cái rồi ngủ đi."
". . ."
Jung Kook lười nói nhảm với anh, quay đầu gọi: "Park Chaeyoung."
Vừa đúng lúc, Chaeyoung đã bắt kịp bọn họ: "Thế nào?"
Nhìn mặt hai người, Chaeyoung không thể đoán được họ vừa mới nói chuyện gì.
Nhớ chuyện Oh Sehun vừa kể lúc ở quán bar, vậy hai người này hẳn là biết nhau. Thông qua hành động Jung Kook kéo Oh Sehun đi như kéo bao bố, mà Oh Sehun cũng không có vẻ gì là không vui ——
Vậy bọn họ chắc là cũng khá thân.
Thậm chí Chaeyoung còn có cảm giác bản thân mình đang quấy rầy hai người họ ôn lại chuyện cũ.
Jung Kook chăm chú nhìn mặt cô: "Có uống rượu không?"
Chaeyoung gật đầu, thành thật nói: "Uống một chút."
Jung Kook: "Đứng vững không?"
Không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng Chaeyoung vẫn nghiêm túc trả lời: "Đứng vững."
"Vậy giúp tôi một việc. " Jung Kook từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, ném về phía cô: "Đi trước mở cửa xe giúp tôi."
Chaeyoung lập tức tiếp lấy.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Jung Kook đã đưa tay ra, một lần nữa kéo mũ áo của Oh Sehun, cười như không cười nói: "Đàn em của tôi đây, uống say quá, đi cũng không nổi."
Chaeyoung nhìn về phía Oh Sehun, do dự nói: "Cần tôi giúp một tay không?"
"Đừng." Jung Kook kéo Oh Sehun về phía trước, lực rất mạnh bạo, Oh Sehun mặt bị siết đến đỏ lên: "Em tay chân vụng về qua quýt, làm sao chiếu cố được đàn em chân yếu tay mềm của tôi được?"
". . ."
Nhìn vào động tác của anh, Chaeyoung im lặng một lúc, rồi cũng không nhận xét gì: "Vậy anh đậu xe ở đâu?"
Jung Kook nâng nâng cằm: "Bên kia."
Oh Sehun bị cổ áo siết chặt có hơi khó chịu.
Nhưng kịch cũng đã diễn được một nửa, cũng không thể cứ như vậy dừng lại. Anh nhìn Chaeyoung đang đứng cách xa mình mấy mét, đồng thời còn phải chịu đựng Jung Kook quái gở châm chọc anh là chân yếu tay mềm, cũng bắt đầu thấy hối hận về mánh khóe lúc nãy.
Đi đến tận bên trong chỗ đậu xe.
Chaeyoung đi trước, mở cửa xe phía sau ra.
Jung Kook đi theo sau cô, trực tiếp nhét Oh Sehun vào xe, động tác lưu loát mà dứt khoát.
Thấy vậy, Chaeyoung trả chìa khóa xe lại cho anh. Cô dừng tại chỗ, cũng không biết Jung Kook có vui vẻ cho cô đi nhờ xe về hay không, suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định không tự rước lấy xấu hổ.
Ngược lại thì Oh Sehun lên tiếng trước: "Chị Chaeyoung, sao chị còn chưa lên xe?"
Chaeyoung chần chờ nhìn về phía Jung Kook.
Lúc này, Jung Kook đang đứng ngay bên cạnh cửa sau của xe, hạ mắt nhìn cô. Mắt anh đen như mực, chân mày khẽ nhíu lại, như là đang khiêu khích. Rồi sau đó, không nói một lời mà đóng sầm cửa xe lại.
". . ."
Ý từ chối rất rõ ràng.
Chaeyoung liếc nhìn thời gian, vẫn chưa đến mười giờ.
Thời gian vẫn còn sớm, cô cũng không quá để ý, đang định nói câu tạm biệt rồi rời đi, thì Jung Kook đã nhấc chân đi đến vị trí ghế lái, vừa ném lại một câu: "Ngồi ghế phó lái."
Anh nói bất ngờ làm Chaeyoung không kịp phản ứng: "Anh đang nói chuyện với tôi phải không?"
Jung Kook mở cửa xe, động tác dừng lại một chút: "Không thì với ai?"
Chaeyoung: "A, được."
"Người uống say không thoải mái, để chỗ phía sau cho cậu ấy nằm. " Jung Kook nhàn nhạt nói: "Em ngồi dưới đó làm gì."
". . ." Chaeyoung nhìn vào kính chiếu hậu, chú ý thấy sắc mặt Oh Sehun trắng bệch, mơ hồ thấy hôm nay Jung Kook cân nhắc cực kỳ chu đáo: "Cũng đúng."
Dứt lời, cô hướng về phía Oh Sehun nói: "Vậy em ở phía sau nghỉ ngơi cho khỏe, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa."
Oh Sehun: ". . ."
Lên xe, Jung Kook thuận miệng hỏi: "Cậu ta ở đâu?"
Cụ thể thì Chaeyoung cũng không rõ lắm, chỉ nói đại khái: "Cậu ấy là sinh viên năm tư của Đại học Seoul, hình như vẫn còn ở ký túc xá của trường."
Jung Kook: "Ở khu nào?"
". . ." Chaeyoung nhớ lại chỗ lần trước cô đi phỏng vấn, nói không quá khẳng định: "Chắc là khu chính."
"Đúng." Phía sau Oh Sehun hàm hồ bổ sung một câu.
Trong xe không có ai nói chuyện nữa, bầu không khí yên lặng khác thường.
Chaeyoung không nhận ra được bầu không khí có gì không đúng, chỉ cảm thấy hơi rượu như đang xộc lên. Lúc này dạ dày cô bỗng quặn thắt, nơi cổ họng như có gì đó dâng trào, hơi khó chịu.
Hơn nữa bên trong xe khép kín, mùi rượu lan tràn khắp nơi.
Ngửi mùi này, làm cô càng có cảm giác buồn nôn hơn.
Chaeyoung không nhịn được nói: "Tôi có thể mở cửa kiếng không?"
Jung Kook tranh thủ nhìn cô một cái, cũng không nói gì. Anh đưa tay sang bên trái, nhấn nút mở cửa sổ xe.
Một giây sau, cửa kiếng bên phía Chaeyoung được hạ xuống.
Gió mát rượi từ bên ngoài thổi vào, mang theo hương hoa thơm nhè nhẹ.
Chaeyoung trong chớp mắt cảm thấy thoải mái hẳn lên, nói cám ơn anh. Cô yếu ớt tựa vào cửa sổ xe, hơi hối hận vì đã uống rượu lúc bụng đói, suy nghĩ một lát nữa về nhà nấu canh uống chắc sẽ đỡ hơn nhiều.
Gió thổi miên man, suy nghĩ của Chaeyoung cũng dần bay xa.
Nhớ lại lúc nãy, Oh Sehun kể chuyện Jung Kook mặt không đổi sắc rót mười mấy ly rượu. Cô không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng chuyện này làm cô nhớ lại hồi cấp ba, Jung Kook lần đầu tiên bày ra dáng vẻ uống rượu trước mặt cô.
Nhớ hôm đó hình như là sinh nhật của Yugyeom.
Vì thế, Yugyeom mời trong lớp rất nhiều người, trong đó cũng bao gồm Chaeyoung.
Đối với những hoạt động tập thể như thế này, Chaeyoung rất hiếm khi tham gia. Lần này là vì Yugyeom mời cô rất nhiều lần, nhiều đến nỗi cô cũng ngại từ chối..
Địa điểm tổ chức là ở một nhà hàng KTV.
Yugyeom có nói trước số phòng cho cô biết, Chaeyoung hỏi người phục vụ, rồi trực tiếp đi vào trong. Vừa đẩy cửa ra, cô liền nhìn thấy Jung Kook ngồi ngay đó. Cậu mặc một cái áo thun màu đen, ngồi dựa vào lưng ghế, trong tay đang cầm đồ uống.
Thấy cô, Jung Kook nghiêng đầu, khoé môi cong lên nhàn nhạt.
Còn chưa kịp làm gì, Chaeyoung đã bị một bạn nữ kéo qua phía bên kia.
Cả buổi tối hai người cũng không nói chuyện gì với nhau.
Chaeyoung không có ý định ở lại chơi quá lâu, lúc gần đến chín giờ, cô đứng dậy đến gần Yugyeom để chào tạm biệt, nhân tiện chúc mừng sinh nhật cậu. Cô không muốn quấy rầy những bạn học khác đang hào hứng chơi, chỉ lặng lẽ đi ra cửa, theo cửa hông của KTV ra ngoài.
Theo cầu thang đi xuống, phía dưới là một quảng trường nhỏ. Bên cạnh đó có một tiệm tạp hóa, còn có một tiệm McDonald.
Chaeyoung sờ sờ túi tiền, đang phân vân không biết có nên ghé qua mua một cái McFlurry không, thì thấy cái bóng dưới chân cô bỗng nhiên bị một cái bóng to lớn hơn bao phủ. Cô vô thức ngẩng đầu, nháy mắt đụng phải khuôn mặt cà lơ phất phơ của Jung Kook.
Cô ngạc nhiên: "Cậu cũng phải về luôn sao?"
Jung Kook ngữ điệu miễn cưỡng: "Ừ."
Nhà hai người ở hai hướng khác nhau, nên Chaeyoung chỉ gật đầu một cái: "Vậy thứ hai gặp lại nhé, cậu đi đường cẩn thận."
Nói xong, Chaeyoung cất bước đi về hướng McDonald. Nhưng cô mới đi được hai bước, Jung Kook đang đứng bỗng nhiên lảo đảo, kéo lấy cánh tay cô, trông như không thể đứng vững.
Chaeyoung quay đầu: "Sao vậy?"
Jung Kook tay vẫn không buông, chậm rãi phun ra hai chữ: "Choáng váng."
Nghe nói như vậy, Chaeyoung nhìn mặt cậu. Vẫn không có gì khác so với bình thường. Tròng mắt đen nhánh nhưng sáng rực, như nhiễm ánh đèn đường. Cô vẫn không hiểu cậu bị làm sao, nên hỏi lại: "Cậu bị sao vậy?"
"Đứng không vững." Jung Kook nhìn Chaeyoung, nói từng chữ một: "Nhờ cậu đỡ mình một chút."
". . ."
Chaeyoung do dự đi trở về trước mặt cậu, vừa vặn ngửi được trên người cậu nhàn nhạt mùi rượu: "Cậu uống rượu sao?"
Jung Kook lại ừ một tiếng.
Chaeyoung cảm thấy không tốt: "Cậu là học sinh cấp ba mà sao lại uống rượu chứ?"
"Cầm nhầm, đều là lon màu đỏ giống nhau." Jung Kook nói: "Tưởng là Coca."
"À." Chaeyoung cũng không biết nên xử lý như thế nào, suy nghĩ một chút: "Vậy mình gọi điện thoại cho Yugyeom nhé, bảo cậu ấy xuống giúp cậu? Hoặc là cậu gọi điện thoại cho ba mẹ cậu đi —— "
Jung Kook cắt ngang lời cô: "Mình không thích làm phiền người khác."
Không thích làm phiền người khác.
Vậy người khác hẳn là cũng bao gồm cả cô?
"Vậy cậu, " Chaeyoung suy nghĩ, rồi chỉ ngón tay vào bậc thang bên cạnh: "Ngồi ở đây một lúc cho tỉnh táo nhé?"
". . ."
Cô không lạnh không nóng mà nói hết câu: "Mình đi về trước đây?"
Không biết là nên tức giận hay buồn cười, Jung Kook thẳng thắn nhìn cô chăm chăm. Rồi như hơi giận dỗi, cậu vẫy vẫy tay về phía cô:
"Được, cậu đi đi."
Nghe cậu nói vậy, Chaeyoung