". . ."
Tưởng bản thân bị hoa mắt, Jung Kook dừng động tác lau tóc lại. Sững sờ vài giây, rồi anh bỏ khăn lông sang một bên, đứng dậy đi trở về phòng, theo sau Chaeyoung.
Căn phòng này lúc trước là Chaeyoung ở.
Nhưng sau khi Jung Kook dọn vào, có sắp xếp bố cục lại một chút, có thêm một cái bàn máy tính. Vị trí giường từ bên cửa sổ bị anh dời đến giữa phòng, bên trái là tủ đầu giường, bên phải là đèn ngủ dạng đứng.
Lúc này Chaeyoung đã đi đến giữa phòng.
Không biết cô muốn làm cái gì, Jung Kook đi qua, ngăn ở trước mặt cô.
"Muốn đi đâu?"
Trán Chaeyoung đụng vào hàm dưới của anh, sau đó dừng lại. Cô hơi ngửa đầu, ngây ngốc nhìn anh. Rồi sau đó, cô chậm rãi đi vòng qua anh, định tiếp tục đi về phía trước.
Jung Kook cũng dời một bước, tiếp tục cản đường: "Đi nhầm chỗ rồi."
Chaeyoung lại nhìn anh, như là đang cân nhắc lời anh nói, hoặc như là đang chờ anh chủ động tránh ra.
Như đang dỗ dành một đứa trẻ, Jung Kook nhẫn nhịn nói: "Đây không phải là phòng của em."
Chaeyoung không nhúc nhích.
Jung Kook cũng không chạm vào cô, chỉ nâng nâng cằm.
"Cửa ở kia kìa."
Chaeyoung ngây ngẩn một lúc lâu, mới như hiểu được lời anh nói. Cô xoay người, hết sức nghe lời đi về phía cửa, như người máy nghe theo mệnh lệnh.
Sợ cô lại đi sai chỗ, Jung Kook lúc này không đứng yên, mà đi theo cô.
Nhìn cô đi trở về phòng, mãi đến khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, Jung Kook mới trở lại phòng khách cầm máy tính lên. Anh tắt đèn phòng khách, chỉ để lại đèn hành lang. Anh trở về phòng, vừa ngáp vừa liếc xem tin tức trên điện thoại.
Rất nhanh rồi buông xuống, đặt điện thoại sang một bên.
Jung Kook buồn ngủ đến nỗi hai mắt không mở lên nổi, mới vừa khép mắt lại, bỗng nhiên nhớ đến chuyện Chaeyoung mới vừa đi vào phòng anh.
Như con ruồi không đầu.
Lúc trước không phải đều tốt sao, sao lần này đường đi lại biến đổi như vậy?
Hay là vì, trước kia lần nào cửa phòng anh cũng đóng, nên cô không có cách nào đi vào được. Nhưng lần này cửa mở rộng. Cô khi mộng du vẫn làm một số chuyện không có quy luật, vậy nếu là không gian không khép kín, thì cô sẽ thoải mái tuỳ ý đi vào sao?
Mỗi tế bào trên thân thể Jung Kook đều mệt mỏi tựa như muốn kháng cự anh. Nhưng nghĩ đến điều này, anh lại mở mắt ra, đứng dậy ra khỏi phòng, đóng chặt cửa sân thượng và phòng bếp lại.
***
Ngày hôm sau.
Chaeyoung mở mắt ra, cô ngồi một lát cho tỉnh táo hẳn. Ánh mắt cô vừa di chuyển, đã nhìn thấy cái ghế đặt ngay ngắn trước bàn trang điểm. Phản ứng một hồi, mới nhớ lại tối hôm qua hình như cô đã quên chặn cái ghế ở cửa.
Dù sao thì khoảng thời gian này cô vẫn không mộng du, nên cô cũng không để ý đến chuyện này nữa.
Chaeyoung nằm lăn lộn trên giường một hồi.
Mở WeChat ra, cô thấy Lisa và Bam Bam đang ở trong nhóm chat trò chuyện. Thấy Bam Bam, cô nhớ lại lời Lisa nói ngày hôm qua. Chaeyoung mở trang mạng ra, gõ vào ô tìm kiếm "Công ty khoa học kỹ thuật Ưu Thánh".
Còn chưa ấn vào, Chaeyoung lại phản ứng kịp.
Cô không có chuyện gì thì tra cái này làm gì.
Chaeyoung thu lại suy nghĩ, lập tức thoát ra.
Cô dậy trễ, lúc ra khỏi phòng, Jung Kook hình như đã đi rồi.
Trên bàn vẫn còn để lại sữa đậu nành và bánh quẩy.
Những món này không thể để qua đêm được, nếu không ăn thì phải vứt bỏ.
"Park thùng rác" không muốn lãng phí, hơn nữa chuyện này cũng xem như là có qua có lại, mỗi khi cô mua đồ ăn sáng cũng sẽ mua cho Jung Kook một phần. Cô rất tự giác đem sữa đậu nành đi hâm nóng lại, nhân tiện mở điện thoại di động lên xem tin tức.
Jung Kook không nhắn gì cho cô.
Chaeyoung nhẹ nhàng thở ra.
Vậy chắc là tối qua không xảy ra chuyện gì nhỉ?
Dù cô có mộng du, thì nửa đêm canh ba cũng không có khả năng gặp Jung Kook nhiều lần như vậy.
Công việc cực kỳ bận rộn, Chaeyoung muốn đi bệnh viện để kiểm tra, nhưng cũng không sắp xếp được thời gian. Đến ngày nghỉ, thì cô lại lười ra ngoài, chỉ loay hoay trong nhà nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Hơn nữa tật mộng du của Chaeyoung thật ra cũng không quá nghiêm trọng, lâu ngày cô cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Nhiệt độ dần lên cao, không khí trở nên oi bức và khô nóng.
Giữa tháng 7, Seoul nghênh đón khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Đêm dần bị rút ngắn, ánh mặt trời gay gắt và mãnh liệt, lại rất hào phóng chiếu khắp nơi. Chỉ cần ở bên ngoài hơi lâu một chút, thân thể có thể tiết ra tầng tầng lớp lớp mồ hôi.
Chaeyoung mới vừa từ phòng biên tập trở lại phòng làm việc, Lee Sungmin bỗng nhiên đi ra đưa cho cô tin báo từ đường dây nóng.
Bảo cô mấy ngày này đi điều tra sự việc.
Là một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra vài ngày trước.
Ngay gần khu phố truỵ lạc, một người đàn ông lái xe khi say rượu, vượt đèn đỏ, đâm vào một học sinh cấp hai đang băng qua đường, làm cho nạn nhân bị gãy xương đùi.
Trở về vị trí, Chaeyoung mở máy tính lên, bắt đầu tìm tài liệu để viết đề cương phỏng vấn.
Viết được một nửa, điện thoại đang để ở bên cạnh chợt reo một tiếng.
Là tin nhắn WeChat của Jung Kook.
Jung Kook: 【 Tối nay em gái tôi sẽ đến nhà ăn cơm. 】
Jung Kook: 【 Được không? 】
Chaeyoung nhanh chóng trả lời: 【 Được. 】
Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung: 【Sau này nếu em gái anh muốn đến thì cứ trực tiếp đến thôi.】
Chaeyoung: 【 không cần phải báo trước với tôi đâu.】
Sau một lúc, Jung Kook gửi biểu tượng "ok" sang.
***
Hôm nay Chaeyoung không ở lại lâu, khoảng hơn bảy giờ cô rời công ty.
Khi về đến nhà, Chaeyoung nhìn quanh, chỉ thấy Somi đang ngồi ở ghế sofa xem TV. So với lần trước gặp mặt, cô ấy hình như gầy hơn một chút, mặt nhỏ lại một vòng, cằm cũng nhòn nhọn.
Thấy Chaeyoung, Somi ngoan ngoãn chào một tiếng: "Chị Chaeyoung."
Chaeyoung cười cười, đi vào trong phòng nhìn một vòng. Lúc này, Jung Kook vẫn đang ở trong phòng bếp, hình như đang làm cơm tối. Thấy vậy, cô liếc thời gian, hơi ngạc nhiên: "Còn chưa ăn tối sao?"
"Dạ." Somi nhìn cô, nhỏ giọng than phiền: "Anh hai em lề mề lắm, vừa mới chịu đi làm cơm thôi."
Chaeyoung đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng cảm thấy hơi trễ. Cô chỉ ngón tay về phía tủ TV, nói: "Hay em ăn một chút quà vặt cho đỡ đói bụng trước đi? Cũng sắp tám giờ rồi, đừng để đói quá."
Somi cong môi: "Dạ không cần, em cũng không đói lắm."
Chaeyoung rót một ly nước, nhìn mặt cô ấy vài lần: "Sao em gầy đi nhiều vậy, thi đại học áp lực lớn quá sao?"
Somi: "Không sao, em ăn rất nhiều, cũng không biết tại sao lại gầy đi nữa."
"Ừ sau này nhớ ăn nhiều thêm để bù lại. Đã thi xong rồi, em ra ngoài chơi nhiều một chút, buông lỏng một chút cho thoải mái." Chaeyoung thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, Mi Mi. Em nhận kết quả trúng tuyển ra sao rồi? Lúc trước em nói vẫn do dự giữa Đại học Seoul hay là Ulsan đúng không?"
Somi gật đầu: "Dạ đúng."
Chaeyoung: "Vậy em cuối cùng chọn cái nào?"
Somi thành thật nói: "Đại học Ulsan."
"Ừ?" Chaeyoung hơi bất ngờ: "Suy nghĩ kỹ chưa? Ulsan rất xa đó."
"Nghĩ kỹ rồi, em đã suy xét rất lâu." Somi nhỏ giọng nói, "So với Đại học Seoul, em nghĩ chuyên ngành em thích ở Đại học Ulsan sẽ khá hơn một chút. Hơn nữa em cũng không muốn ở Seoul mãi, cũng muốn đi đến thành phố khác sống một thời gian."
Chaeyoung cười: "Ừ vậy cũng tốt."
Tâm trạng của Somi hơi bực bội: "Nhưng anh hai em rất tức giận."
Chaeyoung: "Sao vậy?"
"Bởi vì lúc em ghi danh không nói với anh hai, chỉ thương lượng với ba mẹ thôi, nên anh hai vẫn nghĩ là em ghi danh ở Đại học Seoul." Somi nói, "Anh hai vừa biết kết quả trúng tuyển của em xong, liền mắng cho em một trận."
". . ."
"Vậy mà lúc em nhận kết quả trúng tuyển tuần trước, cũng không thấy anh ấy hỏi gì cả." Somi thấy Jung Kook không chịu nói phải trái, càng kể càng khó chịu: "Trải qua bao lâu rồi, biết là hôm nay em muốn sang đây chơi, anh hai mới thuận miệng hỏi một câu. Sau khi biết là Đại học Ulsan, mới bắt đầu tính sổ với em, còn nói em là ngang bướng, bây giờ làm gì cũng chỉ dựa vào cảm xúc, mà không biết cân nhắc gì cả."
Chaeyoung trấn an: "Anh hai em chắc là lo em đi xa một mình như vậy dễ bị ức hiếp thôi."
"Thái độ của anh ấy, giống như là ban đầu em ghi danh Đại học Seoul," Somi nói, "Cuối cùng gạt tất cả mọi người sửa lại phiếu ghi danh vậy."
Nghe nói như vậy, động tác của Chaeyoung chợt cứng đờ.
Somi không dám nói quá lớn, sợ bị Jung Kook nghe thấy: "Lúc em hỏi ý kiến anh hai, anh ấy đâu thèm để ý đến em, còn nói là mấy chuyện nhảm nhí này mà cũng phải cân nhắc sao. Bây giờ em chọn xong rồi, anh ấy lại mắng em."
Chaeyoung chỉ cười cười, không nói gì.
Chắc là thấy bản thân mình than phiền quá nhiều, Somi nhanh chóng thu liễm, chuyển đề tài. Cô ấy lại tò mò về chuyện lần trước bị Jung Kook cắt ngang, hỏi: "Chị Chaeyoung, chị có biết đối tượng yêu sớm hồi cấp ba của anh hai em là ai không?"
Chaeyoung uống một hớp nước, bình tĩnh nói dối: "Chị cũng không rõ lắm."
"Em rất tò mò kiểu người như anh hai luôn không coi ai ra gì, tính tình chó như vậy thì có thể vừa ý được ai đây——" nói đến đây, Somi thấy không đúng lắm, sửa lại, "A, không đúng, là ai lại vừa ý anh hai đây."
". . ."
"Dù sao thì anh ấy hình như rất thích đối tượng yêu sớm kia đó." Ngồi chờ cơm vô cùng nhàm chán, Somi kể lại chuyện trước kia, "em nhớ anh hai hồi trước thành tích kém lắm, tự nhiên đến lớp mười một lại rất chăm chỉ học hành."
Chaeyoung yên lặng nghe.
"Trước đây anh ấy chuyên học lệch, chỉ học môn mình thích thôi. Nhưng đoạn thời gian đó cũng không biết là bị cái gì ám vào người, ngoại trừ học tập thì cái gì cũng không dám làm." Somi đỡ tai, chậm rãi nói, "Lúc ấy ba mẹ em vui lắm, thấy anh rốt cuộc cũng hiểu chuyện. Ba em còn hỏi anh hai là muốn thi đại học nào, nhưng anh hai không trả lời, chỉ nói là muốn có nhiều lựa chọn hơn thôi."
Chaeyoung rủ mắt xuống, chỉ yên lặng uống nước.
"Dù sao sau đó thì anh