Chaeyoung vô thức A một tiếng, lại liếc nhìn về chai nước ngọt kia, lúc này mới nhận ra chỗ không đúng. Nhưng cô từ trước đến nay mỗi khi đi ra ngoài ăn cùng người khác đều là như vậy, vẫn luôn nghe theo sự lựa chọn của người khác.
Cũng không để ý người kia cuối cùng sẽ chọn cái gì.
Trong tình huống bình thường, người gọi thức ăn sẽ lịch sự hỏi ý kiến của cô.
Chaeyoung cũng chưa từng gặp ai như Yu Jimin, trực tiếp nói thẳng ra là có thể đối đãi với cô như thế nào cũng được.
Đối với loại chuyện nhỏ này, Chaeyoung vẫn luôn không quá để ý, vừa rồi thậm chí cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng rất lạ là, giờ phút này cô mơ hồ có cảm giác kỳ dị.
Cô liếm liếm khoé môi, che giấu bằng cách rũ mắt nhìn về phía thực đơn.
Nhà hàng này không có nhiều loại thức ăn, thực đơn được gấp lại, ép plastic. Menu đồ uống ở dưới góc phải, cũng không có nhiều lựa chọn, ngoại trừ những loại đồ uống phổ biến, còn có vài loại đặc biệt của quán.
Chaeyoung nhìn một lúc, không thấy hứng thú với món nào: "Anh chọn đi, tôi uống nước là được."
Jung Kook đã trụng nước sôi cho chén đũa xong, đẩy đến trước mặt cô.
"Thức ăn cũng không cần thêm?"
Chaeyoung gật đầu, nhìn chăm chú bộ chén đũa trước mặt, trả thực đơn lại cho anh.
Jung Kook rót nước vào ly, tiện thể liếc sơ qua thực đơn. Cuối cùng anh cũng không thêm gì, tiện tay trả thực đơn về giữa bàn.
Sau khoảng yên lặng ngắn ngủi, trên bàn lại náo nhiệt.
Những người còn lại đều câu được câu chăng nói chuyện, thỉnh thoảng cùng Jung Kook nói mấy câu.
Phần nhiều là bát quái, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện công việc một chút. Người bọn họ nhắc đến, Chaeyoung cũng không biết, cũng không hiểu lắm lĩnh vực này. Cô không lắng nghe nữa, chỉ chậm rãi uống nước.
Chaeyoung bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Vậy là Jung Kook từ chối không đi ăn chung với công ty, để đi ăn tối với cô sao?
Nghĩ đến đây, Chaeyoung nhìn về phía Jung Kook, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Yu Jimin. Biểu hiện của cô ấy như hơi bất an, lại mang theo vài tia xấu hổ, như có người vừa nói gì đó với cô ấy.
Chaeyoung di chuyển ánh mắt, nhìn lên gò má của Jung Kook.
Chú ý đến ánh mắt của cô, Jung Kook nhanh chóng nhìn lại: "Làm sao?"
"Không có gì." Chaeyoung cúi đầu tiếp tục uống nước.
Jung Kook ngược lại vẫn nhìn cô chăm chú, rồi bỗng nhiên cười: "Này, đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt cho qua đấy."
Chaeyoung: "Ừ?"
Jung Kook tròng mắt đen nhánh nhuộm ánh sáng, mang ý đương nhiên, giống như bữa ăn này không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Anh khẽ bĩu môi, bất cần đời nói: "Bữa ăn này không tính."
***
Khi bữa ăn gần kết thúc, Chaeyoung đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Chaeyoung từ phòng nhỏ đi ra, mở vòi nước rửa tay. Nhìn mình trong gương, cô hạ mắt, lấy son môi từ trong túi xách ra, đang định dậm lại, vừa vặn liếc thấy Yu Jimin vào nhà vệ sinh.
Yu Jimin ngừng bước chân, rồi đi đến đứng bên cạnh cô.
Động tác của Chaeyoung vẫn không ngừng lại, hướng về phía gương bắt đầu trang điểm thêm.
Yu Jimin hình như chỉ là đến để rửa tay. Cô ấy mở vòi nước, chủ động lên tiếng: "Không nghĩ đến hôm nay có thể gặp chị ở chỗ này, chị quen với trưởng phòng của chúng tôi à?"
Chaeyoung qua loa lấy lệ mà ừ một tiếng.
"Mới vừa rồi đồng nghiệp nói với tôi, là tôi không nể mặt trưởng phòng, người anh ấy mang đến mà tôi lại cứ như vậy tùy ý đối đãi." Yu Jimin hơi nhăn nhó, nhỏ giọng than phiền, "Tôi đâu có ý này, không phải là cuối cùng chị cũng không chọn sao?"
Chaeyoung dùng đầu ngón tay cạ cạ khoé môi chùi bớt son.
Yu Jimin: "Tôi chỉ không muốn lãng phí thôi, dù sao cũng đã đặt rồi."
Chaeyoung tùy ý nói: "Vậy sao cô không tự uống đi?"
Yu Jimin nghẹn lời: "Tôi không thích mà, trước kia chị đều là. . ." Lời còn chưa nói hết, Yu Jimin kịp thời dừng lại, sửa lại lời nói: "Chị có thể giúp tôi giải thích vài câu với trưởng phòng không? Tôi sợ tôi đắc tội với anh ấy rồi không qua được kỳ thực tập này."
Chaeyoung cười: "Cô suy nghĩ nhiều quá."
"Không phải là tôi sợ sao? Chị giúp tôi nói một chút đi mà." Yu Jimin cũng lấy son môi ra, giọng nói hơi nũng nịu, mang vẻ hâm mộ: "Đúng rồi, trưởng phòng có phải đang theo đuổi chị không?"
". . ." Chaeyoung hơi buồn bực, chuyện này sao có thể nói ngược lại như vậy, "Không phải."
"Vậy là còn chưa bắt đầu theo đuổi? Hai người vẫn đang ở thời kỳ ái muội? Dù sao thì anh ấy chắc chắn có ý tứ với chị. Tôi vốn đang định theo đuổi anh ấy, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai vừa khí chất lại vừa có tiền, chỉ có điều anh ấy là cấp trên của tôi. ." Nói đến đây, Yu Jimin bĩu môi, "Dù sao nhìn hai người như vậy, thì tôi suy nghĩ lại, tôi cũng không muốn bỏ công mà lại không theo đuổi được. Điều kiện của tôi cũng chẳng kém gì."
Chaeyoung dừng động tác lại: "Anh ấy có ý tứ với tôi sao?"
"Cái này còn cần phải hỏi sao? Chị cố ý làm cho tôi không thoải mái à?" Yu Jimin cạn lời: "Anh ấy đối xử với chị và người khác hoàn toàn khác nhau. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng chị có gương mặt này, tôi thật sự không có khả năng thắng."
Chaeyoung trầm mặc, như đang tự hỏi điều gì.
" Được rồi, cũng không có gì ghê gớm." Yu Jimin vuốt vuốt tóc, rất kiêu ngạo tự cho bản thân mình một bậc thang đi xuống: "Tôi đối với kiểu người lạnh nhạt này cũng không có hứng thú gì. Ở bên nhau còn phải tốn công dỗ dành anh ta, tôi thì chỉ muốn được cưng chiều thôi."
Chaeyoung vừa vặn cũng trang điểm xong, nhấc chân đi ra ngoài: "Ừ, tôi đi ra trước đây."
Yu Jimin đi theo: "Cùng đi đi."
Chaeyoung vẫn đang suy nghĩ lời Yu Jimin vừa nói.
Đang đi, Yu Jimin nhớ ra: "Này, chúng ta thêm WeChat đi. Tôi luôn muốn liên lạc với chị, muốn thêm WeChat chị mà chị vẫn luôn không phản ứng gì."
Chaeyoung không lên tiếng.
"Đã bao lâu chị không liên lạc với mẹ rồi? Tại chị không để ý đến mẹ, nên khoảng thời gian này tâm trạng của mẹ rất kém." Yu Jimin nói, "Quan hệ của hai chúng ta trở thành như vậy, trách nhiệm chủ yếu là ở tôi, chị cũng không nên trách mẹ."
Nghe vậy, Chaeyoung thấy buồn cười: "Vậy tại sao tôi phải thêm WeChat của cô?"
Yu Jimin cau mày: "Không phải là tôi đây muốn nói chuyện rõ ràng với chị sao?"
Chaeyoung giọng ôn tồn nói: "Không có gì đáng nói cả."
"Chị có cần phải như vậy không?" Thấy bản thân vẫn luôn hòa nhã mà không nhận được sắc mặt tốt từ Chaeyoung, Yu Jimin hơi khó chịu: "Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ? Chị là con gái ruột mà đối xử với mẹ còn không bằng tôi là con kế nữa."
"Đúng là như vậy." Chaeyoung cười, một lời hai nghĩa: "Cô so với tôi còn giống con gái ruột hơn."
Yu Jimin ngay lập tức phản ứng lại ý tứ trong câu nói của cô. Vẻ kiêu căng của cô ấy trong chớp mắt biến mất, môi run run, nhưng một câu cũng không thể nói nên lời.
Bình tâm mà nói, thật ra Chaeyoung không có nhiều cảm giác đối với Yu Jimin.
Không thể nào thích, nhưng cũng chưa đến nỗi ghét.
Cô cảm thấy, mặc dù Yu Jimin là một trong những nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu, chính là thái độ bỏ mặc của Bae Sooji.
Cô và cô ấy hai người từ hai gia đình rồi vì rổ rá cạp lại mà ở chung, tính cách lại hoàn toàn bất đồng.
Vận mệnh như bắt đầu từ đây, tại ngã ba đường, đem số phận của hai người rẽ sang hai nhánh khác hẳn nhau.
Chaeyoung từ thiên đường rơi vào bùn lầy, bị gia đình mới bài xích, phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác nên trở nên cẩn thận dè dặt. Từ đó, cô không có tư cách để kiêu căng, đối với chuyện gì cũng không tranh không đoạt, cũng không dám làm sai bất kể là chuyện nhỏ gì.
Còn người trước mắt đây, được cha nuông chiều không có giới hạn, được mẹ kế yêu thương như mẹ ruột, chưa bao giờ trải qua bất kỳ khó khăn gì, ngay cả phiền não cũng đều là ngọt ngào.
Đến tuổi này rồi, vẫn như cũ là hoàn toàn không hiểu ánh mắt của người khác, vẫn là một nàng công chúa kiêu ngạo không hiểu chuyện.
Gần trở về chỗ ngồi.
Chaeyoung hạ thấp giọng, nói một câu cuối cùng: "Cho nên mẹ cũng đâu có thiếu thứ gì?"
". . ."
"Không phải là vẫn có một đứa con gái sao?"
Vừa ngồi về vị trí, Jung Kook liền xoay đầu lại, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Ổn không?"
Chaeyoung gật đầu.
Nghe cô nói vậy, Jung Kook đứng lên: "Vậy đi thôi." Rồi sau đó, anh nhìn về phía những người khác, tản mạn nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi, bọn tôi còn có việc, đi trước đây."
"Chờ một chút !" Giấy bạc nóng lập tức đứng lên, lấy điện thoại di động ra: "Tôi còn chưa chụp hình! Đến đây, chụp mấy tấm đi, để tí nữa phát lên vòng bạn bè còn có bằng chứng nữa chứ."
". . ."
Jung Kook hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi xuống lại.
Chaeyoung tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tôi tránh mặt một chút nhé?"
"Tránh cái gì? Ngồi đi." Jung Kook liếc cô, "Biết tác dụng của em là gì không?"
"Ừ?"
Dáng vẻ của anh không quá đứng đắn, giọng điệu hơi kéo dài: "Làm nổi bật tôi."
". . ."
Chaeyoung không so đo cùng anh, ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn chăm chú về phía ống kính. Bình thường, biểu cảm của cô thường nhàn nhạt, nhưng khi chụp ảnh cô vẫn có thói quen mỉm cười nhẹ nhàng. Kéo dài mấy chục giây sau, Giấy bạc cũng buông điện thoại xuống.
"Tốt tốt."
Cùng lúc đó, Jung Kook cũng đứng lên.
Chaeyoung lịch sự tạm biệt những người khác, rồi đi theo sau lưng Jung Kook. Cô liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Bây giờ chúng ta về nhà sao?"
Hai người ra khỏi nhà hàng.
Jung Kook liếc nhìn về khu thương mại gần đó: "Đi xem phim."
Hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của cô, như là chắc chắn cô sẽ không cự tuyệt, nên trực tiếp ra quyết định luôn. Chaeyoung trầm mặc một chút, cũng rất tự nhiên nói tiếp: "Xem phim gì?"
Jung Kook đưa điện thoại di động cho cô: "Em chọn."
Chaeyoung lướt xem những bộ phim đang chiếu gần đây, có rất nhiều phim, điểm xếp hạng cũng rất cao. Cô xem giới thiệu một chút, phân vân giữa một bộ phim hành động và một phim kinh dị.
Vào lúc này, Jung Kook bỗng nhiên hỏi: "Em và em kế quan hệ không tốt lắm?"
Chaeyoung tiếp tục quấn quít, tiện thể thành thật trả lời: "Ừ."
Jung Kook chưa thấy qua Người không biết giận có thể có quan hệ kém với ai: "Tại sao?"
"Vì là gia đình tái hôn." Chaeyoung lời ít ý nhiều. Cô quả thực không chọn được, đưa điện thoại cho anh xem: "Phim hành động này, với phim kinh dị này, anh muốn xem phim nào?"
Jung Kook nhìn cô chằm chằm một lúc, không trả lời.
Chaeyoung vẫn như cũ không tiếp tục đề tài vừa rồi, lại hỏi anh lần nữa:"Anh muốn xem phim nào?"
Rồi sau đó, cô ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt của anh, rất nhanh rồi cụp mắt.
Jung Kook lại yên lặng một lúc, rồi tùy ý nói:"Phim hành động đi."
Chaeyoung: "Tốt, vậy tôi chọn chỗ ngồi nhé. Ngồi ở hàng sau được không?"
"Ừ."
Đề tài cứ như vậy bị chuyển hướng.
Chaeyoung nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện trong nhà. Cô đang định bấm vào mua hai vé phim hành động, bỗng nhiên nhớ ra lúc nãy Jung Kook không hề do dự mà chọn loại phim này. Sau đó, cô nhớ đến chuyện anh vốn sợ ma.
Cô chần chờ một lúc, do dự, rồi thoát ra ngoài, sau đó bấm vào chọn phim kinh dị.
Cũng không biết chính mình đang bị ma quỷ ám ảnh hay là do dục vọng quấy phá, những thao tác tiếp theo của Chaeyoung đều cực kỳ trót lọt. Đến giao diện trả tiền thì mặt cô không đổi sắc, đưa lại điện thoại cho anh: "Xong