Năm nay Tết Âm Lịch đến muộn hơn so với năm trước.
Gần đến cuối năm, Chaeyoung hẹn với Lisa sẽ gặp mặt rồi cùng nhau ăn tối. Lisa đã bắt đầu được nghỉ tết, vừa vặn hôm nay có việc ở gần đây, nên sẵn dịp đến gặp cô.
Sau khi tan việc, Chaeyoung gặp Lisa ở dưới lầu.
Tính ra hai người đã gần hai tháng không gặp nhau.
Đã qua hơn nửa mùa đông, màu da của Lisa trắng hơn trước kia một chút. Tóc cô ấy đã cắt ngắn, đuôi tóc uốn lọn nho nhỏ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Hai người chọn một tiệm lẩu ở gần đó.
Chaeyoung dùng nước sôi để trụng sơ chén đũa, vừa suy nghĩ lan man.
Dần dần cô nhớ lại lúc Bam Bam mới về nước, cả nhóm cùng ra ngoài ăn tối. Lúc ấy Lisa thuận miệng nói, là Chaeyoung từng bị bỏng nước sôi, cho nên bọn họ không dám cho cô đụng vào nước sôi.
Hình như Jung Kook đã nghe được những lời đó.
Lúc này, Lisa lên tiếng: "Đúng rồi, chuyện cậu cự tuyệt Jung Kook hồi học cấp ba, bây giờ anh ấy có lật lại nợ cũ không?"
Chaeyoung lấy lại tinh thần: "Anh ấy không đề cập đến."
"Anh ta không để ý sao?"
"..." Chaeyoung lắc đầu, "Mình không biết."
"Anh ấy chắc không phải là kiểu người dễ giận như vậy. Mình cũng rất tò mò, bây giờ cậu với Jung Kook yêu nhau, anh ấy có cư xử như trước đây không?" Lisa hỏi, "Là suốt ngày trưng ra bản mặt thối, dáng vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung đó."
Mặt thối thì không có.
Coi trời bằng vung thì cũng có, nhưng hình như cũng ôn hòa hơn.
Chaeyoung trả lời chung chung: "Cũng tương tự như trước kia."
"A?" Lisa kinh ngạc, "Vậy cậu góp ý với anh ấy một chút đi, phải quản thật tốt cái tính tình thối kia. Vừa mới bắt đầu thì không sao, nhưng để lâu dài thì phiền cho cậu đó."
"Tính cách của anh ấy là như vậy, " Chaeyoung cũng không hy vọng anh có sự thay đổi gì, "Nhưng đối xử với mình rất tốt."
Lisa nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là được rồi."
"Anh ấy thì, lời nói và việc làm không giống nhau." Chaeyoung nhớ lại mọi việc, từ từ mà nói, "Trước kia mình không dám nghĩ nhiều, cho nên không nhìn vào hành động của anh ấy, chỉ nghe theo lời anh ấy nói thôi."
"Anh nói gì thì mình tin cái đó, sẽ không suy nghĩ nhiều." Chaeyoung nói, "Cho nên mình ở chung với anh ấy, thật ra rất nhẹ nhàng."
Chaeyoung chưa từng gặp ai khác đối xử với cô tốt như vậy.
Mỗi hành động đều cực kỳ kiên nhẫn.
Cũng chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Như không muốn khiến cô có chút xíu cảm giác khó chịu nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâu như vậy, cũng chưa từng đem đến một tia áp lực cho cô.
Nhưng lại có thể, im hơi lặng tiếng xâm chiếm vào từng xó xỉnh trong sinh hoạt của cô.
"Này." Lisa nói, "Thật ra thì lúc học cấp ba, mình cảm thấy cậu đối xử với Jung Kook hơi khác. Lúc ấy có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu. Đối với những người khác, thái độ của cậu vẫn luôn nhàn nhạt."
Chaeyoung giương mắt.
Lisa lại nói: "Nhưng mà cậu sẽ nổi giận với Jung Kook."
Nổi giận.
Chaeyoung lập tức nhớ đến lần thứ hai bị mời phụ huynh vì yêu sớm, cô nổi giận với Jung Kook trên điện thoại.
Vẻ mặt cô thoáng cứng đờ.
"Cũng không hẳn là nổi giận, chỉ là ngữ điệu sẽ hơi, mang chút cảm xúc." Lisa nói, "Nhớ có một lần nghỉ giữa giờ, mình sang lớp cậu chơi. Jung Kook ngồi ở phía sau cậu. Đó là lần đầu tiên mình thấy cậu có biểu hiện như vậy trước mặt một nam sinh, ngay cả đối với Bam Bam cậu cũng không như vậy."
Chaeyoung nhẹ giọng hỏi: "Là biểu hiện gì?"
Lisa nhớ lại một buổi trưa năm lớp mười.
Jung Kook ngồi ở phía sau Chaeyoung.
Cậu thiếu niên tựa lưng vào ghế, cầm trên tay quyển sách tùy ý lật xem. Cậu rũ mắt, chân duỗi dài về phía trước, đặt ở dưới ghế của Chaeyoung, thỉnh thoảng đung đưa vài cái, dùng cách thức rất ấu trĩ để thu hút sự chú ý.
Qua vài giây, Chaeyoung quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Jung Kook, mình đang làm bài."
Jung Kook dừng động tác, nhướng mày: "Thì sao?"
Cô chăm chú nhìn cậu, rồi bỗng nhiên nói: "Cậu còn làm như vậy thì mình sẽ đổi chỗ ngồi."
"..."
Không lâu sau, cậu thiếu niên chầm chậm khép sách lại, thu chân về.
"Đã hiểu."
Hai người đối mặt.
Jung Kook bỗng nhiên gãi đầu, thốt lên: "Đừng nóng giận chứ."
...
Theo hiểu biết của Lisa về Chaeyoung.
Nếu là người khác làm chuyện như vậy, cô sẽ không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi đổi chỗ, đến khi nào vào học mới về lại chỗ ngồi.
Cũng sẽ không quay đầu lại, bộc lộ sự khó chịu với người kia.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lisa lại cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ cũng rất đáng yêu: "Bây giờ khi cậu nổi giận với Jung Kook, anh ấy vẫn nhường cậu sao?"
Chaeyoung thành thật nói: "Mình chưa từng nổi giận với anh ấy."
"..." Lisa như không thể tin được: "Mình không nói là sau khi yêu nhau, hai người ở chung cũng gần một năm rồi, không lẽ cậu chưa từng nổi giận với anh ấy sao?"
Chaeyoung gật đầu.
Lisa thật sự kính nể, cảm thấy cô hơi giống Bồ tát, đối với chuyện gì cũng có thể khoan dung tha thứ: "Vậy những khi hai người riêng tư bên nhau, Jung Kook là người rất ôn nhu sao?"
"Không phải, nhưng không có cái gì để khiến mình tức giận cả." Chaeyoung cười cười, thấp giọng nói, "Hơn nữa, chuyện gì mình cũng muốn nhường anh ấy, muốn đối xử thật tốt với anh ấy."
Lisa chưa từng nghĩ khi Chaeyoung yêu đương lại thành cái dạng này.
Cô không tiếp tục nói chuyện này nữa, cười híp mắt nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi Chấm Chấm, cậu dở thật đấy!"
"A?"
"Vừa mới yêu đương đã cùng người ta ở chung rồi."
"..." -
Lúc Chaeyoung về đến nhà, Jung Kook vẫn chưa về.
Khoảng thời gian này, công ty anh nhận một hạng mục lớn, toàn bộ các phòng ban đều phải tăng ca. Có lúc thậm chí phải thức thâu đêm, sau đó mới về nhà ngủ.
Chaeyoung cũng không dám làm phiền đến anh.
Rửa mặt xong, lúc Chaeyoung chuẩn bị ngủ, Jung Kook cũng vẫn chưa trở lại.
Chỉ gửi tin nhắn cho cô: 【 Em ngủ sớm một chút .】
Chaeyoung buồn ngủ, vừa ngáp vừa trả lời: 【 Khi nào thì anh tan việc? 】
Jung Kook: 【 Chắc hai, ba giờ sáng. 】
Chaeyoung định đợi anh về, vậy mà chơi điện thoại một lúc lại ngủ mất.
Cô tỉnh lại là vì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Đang bực bội vì bị mất giấc, cô mơ màng liếc mắt vào điện thoại, sắc mặt chợt cứng đờ, khí thế trong chớp mắt cũng bay mất.
Bên đầu kia truyền đến giọng nói trầm khàn của Kim Heechul, ngữ khí rất ngắn gọn và uy quyền.
"Ba phút, xuống lầu."
...
Dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị, Chaeyoung ra khỏi phòng. Đang định đi đến tiền sảnh để mang giày, thì thấy lúc này Jung Kook đã về, đang ngồi ở ghế sofa cầm bình nước lạnh uống.
Nhìn thấy cô, Jung Kook cũng đứng lên: "Lại tăng ca?"
"Dạ, anh về lâu chưa?" Chaeyoung không kịp nói nhiều với anh, vừa mang giày vừa vội vã dặn dò anh: "Anh đừng uống nước lạnh suốt như vậy, không tốt cho dạ dày đâu. Em đi đây, anh nhớ ngủ sớm một chút."
Jung Kook đi đến bên cạnh cô, đưa dù cho cô: "Bên ngoài trời mưa, nhớ chú ý an toàn."
Chaeyoung ừ một tiếng, nhận lấy dù rồi trực tiếp đi ra cửa.
Lúc này Kim Heechul đã đến dưới lầu nhà cô.
Bây giờ mới hơn ba giờ sáng, không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào, đang ngày càng nặng hạt, nước liên tục trút xuống, lạnh ngắt như có xen lẫn băng tuyết. Đi vài bước lên xe, Chaeyoung lười che dù, lúc ngồi lên ghế phó lái thì trên người đã nhiễm một tầng hơi ẩm.
Chaeyoung cất tiếng chào Kim Heechul.
Hai người cũng không nói nhiều, lái xe thẳng đến hiện trường.
Là một vụ uống rượu lái xe gây tai nạn, cũng không có thương vong gì.
Chủ xe không biết là không chú ý hay vì nguyên nhân gì khác, đụng ngã hành lang phòng hộ, sau đó nửa chiếc xe rơi vào hố công trường đang thi công. Khi hai người đến nơi, người tài xế mới vừa được cảnh sát cứu ra khỏi xe.
Kim Heechul quay phim lại tình huống xung quanh.
Chaeyoung đang định xin phỏng vấn cảnh sát giao thông, thì bỗng nhiên chú ý đến người chủ xe.
Cô hơi cứng người lại, ánh mắt cũng ngây ra.
Là Lee Taemin.
Rất nhiều năm không gặp, lần trước ở bệnh viện Jeju cô có thoáng nhìn thấy hắn từ xa. Nhưng khi đó không trực tiếp chạm mặt, nên cô cũng không để chuyện đó trong lòng.
Lee Taemin rõ ràng đã uống không ít, lúc này mùi rượu xông lên, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng. Hắn mơ màng dựa vào bả vai của người cảnh sát giao thông bên cạnh, miệng vẫn luôn ồn ào: "Tôi không uống rượu", thần trí hoàn toàn không tỉnh táo.
Người cảnh sát giao thông cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp đẩy hắn, nhét vào trong xe.
Lúc đó, ánh mắt của Lee Taemin chợt quét một vòng, rồi dừng lại ở trên người Chaeyoung.
Ánh mắt hai người đụng phải nhau.
Ngay lập tức hắn như tỉnh táo hơn, như định cất tiếng gọi cô, nhưng giây tiếp theo đã