". . ."
Chaeyoung phát ngốc, cảm thấy đột nhiên có một cái nồi to đập vào trán cô. Cô cân nhắc lời anh nói, đang định giải thích, lại cảm thấy trả lời như thế nào cũng không đúng.
Nếu nói "Ừ", vậy là khẳng định lời anh nói —— xác thực không phải là đang nhìn anh; nhưng nếu phủ định mà nói "Không phải", lại cũng hình như là nói tiếp câu anh vừa nói —— đúng, đúng là không phải đang nhìn anh.
Chaeyoung như đâm vào ngõ cụt.
Cô nhận thấy Jung Kook có tư duy logic rất tốt, có thể hỏi một câu khiến đối phương dù trả lời như thế nào cũng đều đuối lý, đều có thể bị anh bắt bẻ.
Chaeyoung muốn đưa ra một câu trả lời an toàn nhất, nên cực kỳ cẩn thận suy nghĩ.
Cô bình tĩnh nhìn Jung Kook, thái độ không nóng không lạnh.
Nhìn điệu bộ chậm chạp của cô, ở trong mắt Jung Kook, cũng giống như xác nhận lời anh nói, nhưng vì bị anh chèn ép, nên không dám nói thật.
Jung Kook mím môi, trực tiếp kéo cuốn album ảnh trở về.
Nhìn thấy động tác của anh, Chaeyoung giương mắt.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Jung Kook chăm chăm nhìn cô, sau đó dời ánh mắt, đứng lên. Anh vứt quyển album sang một bên, không muốn nói đến chuyện này nữa, giọng nói lộ rõ vẻ không thoải mái: "Về ngủ đi."
Chaeyoung nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng nói: "Nhưng em vẫn chưa xem xong."
Ngũ quan của anh rất tuấn tú, anh vốn không thích cười, dáng vẻ bình thường luôn là hờ hững và tự phụ, như bảo người lạ chớ lại gần. Bây giờ đang nổi giận, khiến cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.
Vẻ sắc bén như được tăng lên gấp bội.
Mặc dù nghe Lisa nói vài lần, là khi Jung Kook làm mặt lạnh sẽ đặc biệt dọa người, nhiệt độ xung quanh có thể vì anh mà thấp đi vài độ. Mang cảm giác uy hiếp đến nỗi làm người khác không dám cất tiếng.
Nhưng thật kỳ lạ.
Chaeyoung ngay lúc này mới cảm nhận rõ ràng, là cô không sợ bộ dạng này của anh một chút xíu nào.
Thậm chí, còn thấy hơi buồn cười.
Nhưng bây giờ mà bật cười, thì chẳng khác nào tưới thêm dầu vào lửa, Chaeyoung không nói gì, dự định điều chỉnh cảm xúc của bản thân trước, rồi sẽ dỗ dành anh.
Một giây tiếp theo, tay Jung Kook đột nhiên đặt lên đầu cô. Lực đạo không nặng, chỉ là ấn về phía sau, nâng mặt cô lên. Ánh mắt anh ném đến, như muốn nhìn xem biểu cảm của cô lúc này là gì.
Liếc thấy nụ cười trên khóe miệng cô, động tác của Jung Kook dừng lại, khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ.
". . ."
Chaeyoung lập tức thu nụ cười lại.
"Được, anh còn tưởng rằng em cúi đầu là vì đang biết lỗi." Jung Kook thu tay về, cười lạnh một tiếng, giọng nói cũng lạnh như băng, "Hóa ra em ngắm soái ca xong thì lén lút vui vẻ."
". . ." Chaeyoung vừa muốn cười, "Không phải."
Jung Kook không thèm phản ứng cô.
Chaeyoung lại tiến đến gần, biết rồi còn cố hỏi: "Anh đang giận sao?"
Jung Kook mặc kệ cô, bắt đầu giả câm giả điếc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chaeyoung giọng ôn tồn nói: "Vậy em có thể xem ảnh tốt nghiệp của anh nữa không? Em vẫn chưa xem xong."
". . ."
Jung Kook lại ngẩng đầu, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, từ trên cao nhìn xuống cô. Ngón tay anh đè lên cạnh quyển album, tuy là đồng ý, nhưng trong lời nói đầy ý tứ cảnh cáo: "Được, em lấy đi."
Chaeyoung làm như không hiểu ý anh, thật sự xem là anh đã đồng ý: "Vậy em lấy nhé?"
Jung Kook dứt khoát bày tỏ quan điểm rõ ràng hơn: "Dám thì lấy đi."
Chaeyoung gật đầu, rút album ảnh đang nằm dưới tay Jung Kook ra.
". . ."
Jung Kook ở bên cạnh nhìn chăm chú động tác của cô, giận đến nỗi dạ dày bắt đầu ẩn ẩn phát đau.
Lấy xong album ảnh, Chaeyoung lại dời vị trí, dựa vào gần anh hơn.
Jung Kook đột nhiên nói: "Ngồi cách xa ra một chút."
Chaeyoung vờ như không nghe thấy, vẫn ngồi ở khoảng cách này lật giở lại tấm ảnh tập thể kia. Cô nhìn ảnh của anh, rồi lại ngước mắt nhìn anh. Trông thấy khuôn mặt lạnh băng của anh, cô đột nhiên nói: "Sao tự nhiên anh lại giận em?"
Jung Kook liếc cô: "Tự em suy nghĩ đi."
Chaeyoung nín cười, suy nghĩ một chút: "Có phải là anh chột dạ không?"
Jung Kook: "?"
Chaeyoung tiếp tục lật về phía sau: "Em chỉ muốn nhìn xem tình địch của em dáng dấp ra sao thôi mà."
". . ." Lông mi Jung Kook giật giật, hơi cau mày, "Dùng tiếng người để nói đi."
"Không phải là anh và Cha Eun Woo này truyền scandal với nhau sao?" Chaeyoung nhớ lại lời Lisa nói, chậm rãi nhắc lại, "Nghe nói hai người nổi danh nhất khoa máy tính Đại học Seoul, một cặp —— "
". . ."
"Gay giáo thảo."
Jung Kook: ". . ."
Đề tài dần dần bị kéo sang phương diện khác.
Biểu cảm của Jung Kook có vẻ thoải mái hơn nhiều, anh hoàn toàn không để tâm chuyện "Scandal" này. Anh suy nghĩ một lúc, rồi thảnh thơi nói: "Park Sương Hàng, không phải là em làm về tin tức sao?"
Chaeyoung vừa lật album vừa đáp: "Ừ?"
Phía sau còn có vài ảnh chụp tập thể. Rất nhanh cô đã tìm được ảnh Jung Kook và ba người bạn cùng phòng chụp chung. Tấm ảnh này, khuôn mặt anh vui vẻ hơn một chút, anh thờ ơ nhìn vào ống kính, trông bớt tự phụ hơn.
"Vậy mà em chỉ nghe lời đồn đãi, còn chưa kiểm chứng gì cả, đã tin tưởng rồi?"
". . ." Chaeyoung lắc đầu, "Em không tin."
"Ồ." Jung Kook ấn tay cô xuống, rất phách lối đưa ra lời mời: "Hay là lúc nào đó em kiểm chứng một chút?"
. . .
Theo hành động của anh, Chaeyoung không thể nào nghiêm túc xem ảnh được nữa. Cuối cùng cô chỉ qua loa lật bên trong tìm kiếm ảnh có Jung Kook, vội vã nhìn vài lần, sau đó liền bị anh thúc giục đi ngủ.
Trở về phòng, Chaeyoung thay quần áo khác, rồi cầm bút ghi âm Jung Kook tặng, nằm dài trên giường. Cô thoáng khẩn trương, qua một lúc lâu mới tìm được file ghi âm bên trong, mở ra nghe.
Giọng nói của Jung Kook từ bên trong truyền đến.
Giọng anh chậm rãi, khi nói chuyện hay lên giọng ở cuối câu, nghe rất đặc trưng.
"Park Sương Hàng, trong công việc nhớ chú ý an toàn. Người yêu của em dặn em phải bình yên trở về nhà."
". . ."
Chaeyoung ngây ra, lại mở ra nghe đi nghe lại nhiều lần.
Chú ý an toàn.
Bình yên về nhà.
Tim Chaeyoung ngừng nửa nhịp, cô vô thức sờ vào sau tai mình, nhớ lại chuyện bị thương ở Ulsan.
Đã qua một thời gian dài, vết thương đã lành, không để lại sẹo gì cả. Nhưng Jung Kook tựa như vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, mỗi khi cô phải tăng ca ra ngoài lúc nửa đêm, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ không ngủ chờ cô trở lại.
Chaeyoung hơi thất thần.
Qua một lúc lâu, mới dè dặt bỏ bút ghi âm vào trong hộp.
Chaeyoung nằm dài trên giường. Nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Jung Kook trong lễ tốt nghiệp.
So với lúc học cấp ba thì thành thục hơn một chút.
Nhưng so với bây giờ thì lại trẻ trung hơn.
Là một giai đoạn cô không được nhìn thấy, cũng chưa từng được tham dự.
Chaeyoung nhìn chăm chăm lên trần nhà, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Trong khoảnh khắc này.
Chaeyoung có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng, một loại cảm xúc đã xuất hiện vô số lần, nhưng trước đây cô vẫn chưa nắm bắt được.
Cô hối hận.
Cực kỳ, vô cùng hối hận.
Sau Lễ tình nhân vài ngày, là Tết âm lịch.
Kỳ nghỉ này Chaeyoung chỉ có được ba ngày nghỉ ngắn ngủi. Công ty Jung Kook bình thường hay phải tăng ca, nhưng đợt này lại cực kỳ có lương tâm, cho nhân viên nghỉ đến tận mùng bảy, trước Tết lại còn được nghỉ thêm hai ngày.
Vì vậy thời gian rảnh rỗi của anh so với cô dư dả hơn nhiều.
Trừ đêm ba mươi, khoảng tám chín giờ tối Jung Kook mới trở về. Thời gian còn lại, phần lớn anh đều trở về Mujigae bên này. Toàn bộ kỳ nghỉ Tết âm lịch, hai người đều trải qua cùng nhau.
Hết mùng ba, Chaeyoung lại bắt đầu đến công ty trực. May mắn là đầu năm nay đặc biệt yên ổn, khoảng thời gian này trong đài cũng không có nhiều việc, không bận rộn như trong tưởng tượng của cô.
Chaeyoung mỗi ngày đều có thể tan việc đúng giờ.
Thẳng đến mùng bảy, khi tất cả mọi người đã đi làm lại, thì cô mới bắt đầu bận rộn hơn.
Đêm mùng tám.
Chaeyoung phải tăng ca thêm một lúc, đến chín giờ mới tạm thời xong việc. Cô thu dọn đồ đạc, quấn khăn quàng lên cổ, sau đó ra khỏi phòng làm việc, đứng chờ thang máy ở sảnh.
Không lâu sau, Chaeyoung thấy có người tiến lại đứng cạnh cô.
Cô vô thức nhìn lại.
Là Oh Sehun.
Trong khoảng thời gian này, Chaeyoung dù rất chậm nhiệt vẫn có thể mơ hồ nhận ra được, là Oh Sehun đang tránh mặt cô. Cô có thể đoán được nguyên nhân, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến công việc, nên cô cũng không để trong lòng.
Oh Sehun nhìn cô cười cười, lên tiếng chào hỏi: "Chị Chaeyoung, chị chuẩn bị tan việc sao?"
Chaeyoung gật đầu.
Lại trầm mặc.
Hai thang máy đều dừng khoảng mười mấy giây ở mỗi tầng, nên đợi khá lâu vẫn chưa có thang máy đến. Trong lúc rãnh rỗi này, Chaeyoung lấy điện thoại ra, gởi tin nhắn cho Jung Kook: 【 Em xong rồi, bây giờ em qua đây. 】
Jung Kook lập tức trả lời: 【 Anh uống rượu, nhờ người qua đón em nhé? 】
Chaeyoung: 【 Không cần đâu. 】
Chaeyoung tuỳ tiện nói một câu: 【 Em đi nhờ xe của đồng nghiệp. 】
Ngay sau đó, Oh Sehun lại lên tiếng: "Chị Chaeyoung, lúc em mới từ ở dưới lên, thấy có một người đàn ông tìm chị. Nhưng bị bảo vệ cản lại, có ai đó gây sự với chị sao?"
Chaeyoung ngơ ngẩn, giương mắt: "Ai?"
Làm nghề này, chung quy ít nhiều gì cũng sẽ đụng chạm đến người khác.
Chaeyoung đã từng chứng kiến, trước đây có một phóng viên lâu năm trong đài bị đương sự trong một bản tin tìm đến tận nơi đe dọa, chỉ vì bản tin có ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn ta.
Chuyện này cũng xảy ra thường xuyên ở đài, vì vậy mà bảo vệ ở dưới lầu luôn để ý rất nghiêm.
"Không biết, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi." Oh Sehun nhớ lại, "Nhưng nhìn hắn ta có vẻ cũng không có ác ý gì, có thể là người quen biết của chị thôi."
Chaeyoung tự hỏi, nhưng thật sự không nghĩ ra là ai, đành phải gật đầu một cái.
Oh Sehun: "Nhưng chị nhớ chú ý cẩn thận một chút."
Chaeyoung cười: "Chị biết, cám ơn em."
Lại trầm mặc.
"Chị Chaeyoung, thật ra thì em ——" Oh Sehun đột nhiên thở hắt ra, dáng vẻ như đã vùng vẫy phân vân rất lâu, cuối cùng quyết định vào thẳng chủ đề, "Em có chuyện muốn nói với chị."
Chaeyoung nhìn anh: "Thế nào?"
"Chắc chị cũng cảm nhận được, là trước đây em . ." Oh Sehun ngượng ngùng, nói đến đây liền chuyển đề tài,