Người trên lưng đã ngừng nói, tiếng hít thở trở nên đều đều, rất nhẹ. Như sự mệt mỏi cả ngày đã bị men rượu đánh gục, không thể chống đỡ nổi nữa.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi đi đến dưới lầu.
Jung Kook nghe được Chaeyoung lẩm bẩm gọi: "Jung Kook. . ."
Nghe tiếng, Jung Kook nghiêng đầu nhìn cô. Liếc thấy cô vẫn nhắm chặt mắt, ánh mắt anh lưu luyến trên khuôn mặt cô. Rồi sau đó, anh dời mắt, tiếp tục nhìn về phía trước, thấp giọng cười: "Nói mớ sao."
Ngay sau đó, vòng tay ôm cổ anh như chặt hơn.
***
Từ sau lúc đó, Chaeyoung không biết gì cả.
Cô không phân rõ được giữa mơ và thực, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh trong hồi ức, cảm giác bản thân mình đang trôi nổi trong bóng tối vô tận. Chút ý thức còn sót lại cho phép cô cảm nhận được bả vai dày rộng và ấm áp của anh, như có thể giúp cô chống lại cái lạnh rùng mình của mùa đông.
Tỉnh lại, là Chaeyoung bị Jung Kook đánh thức. Cô ngồi ở ghế sofa, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, đầu óc hỗn độn đến nỗi không nghĩ ra được là anh muốn làm gì, chỉ cảm thấy anh như một tên ác ôn, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Cô cực kỳ bực bội, cơn giận vì bị phá giấc ngủ bỗng chốc xông lên.
"Jung Kook."
Jung Kook bưng chén, đang định lên tiếng.
Chaeyoung lại nói: "Anh không nên phá giấc ngủ của em."
". . ."
Jung Kook nhìn cô, rồi cầm chén đặt lên bàn, cười: "Em còn dám nổi giận với anh sao?"
Chaeyoung không thèm để ý đến anh, nhích người sang bên cạnh, nghiêng về một bên, định ngủ tiếp. Nhưng ngay lúc đó, cô lại bị Jung Kook kéo lên, cố định ở vị trí cũ.
Jung Kook nhướng mày, giọng điệu nghiêm khắc: "Không cho phép ngủ."
"Tại sao em không được ngủ," Chaeyoung thấy anh vô lý, uy hiếp anh: "Anh không buông em ra là em mắng anh đó."
"Được." Jung Kook kéo cô vào trong ngực mình, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ: "Em mắng đi."
"Anh là . . . Jeon, Jeon, " Khí thế của Chaeyoung thấp đi một đoạn, mắng người mà như bị nói lắp, suy nghĩ một lúc lâu mới ném ra được mấy chữ: "Jeon. . . Jeon chó."
". . ." Jung Kook hạ mắt, ánh mắt đặt trên người cô, bị mắng mà ngược lại còn cười vui vẻ: "Em dùng từ gì vậy?"
Chaeyoung không lên tiếng.
Jung Kook: "Sao?"
"Không, em muốn ngủ." Chaeyoung ôm anh, tác dụng chậm của rượu như đang xông lên, rất khó chịu. Cô nóng nảy nhìn anh, rồi nghiêm túc nói: "Anh đừng làm phiền em, em không muốn mắng anh đâu."
"Uống cái này xong rồi ngủ tiếp," Jung Kook nâng đầu cô, tay kia lại bưng cái chén trên bàn lên, đưa đến bên môi cô: "Nếu không ngày mai sẽ bị nhức đầu."
Theo động tác của anh, Chaeyoung lại mở to mắt, nhưng không có vẻ gì là định uống.
Chờ một chốc, Jung Kook nói thẳng: "Không uống xong thì không được ngủ."
Hai người giằng co một hồi lâu.
Chaeyoung nghiêng đầu, như là nghĩ đến điều gì, nói chầm chậm: "Anh thật giống như Jeon Jung Kook."
". . ."
"Anh ấy cũng hung dữ như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Jung Kook mặt vô cảm mà nói: "Em có uống hay không?"
Lần này Chaeyoung không phản kháng nữa, ngoan ngoãn níu tay anh, chầm chậm uống canh giải rượu trong chén. Cô vừa uống, vừa thỉnh thoảng giương mắt, vụng trộm nhìn về phía Jung Kook.
"Em có biết tối nay anh uống bao nhiêu không?" Jung Kook chăm chú nhìn cô uống canh, giọng điệu cứng rắn, "Vốn nghĩ là uống nhiều rồi cũng không có chuyện gì, dù sao thì cũng sẽ có người chăm sóc anh. Kết quả thì sao?"
Chaeyoung hỏi theo: "Kết quả thì sao?"
Jung Kook véo mặt cô: "Kết quả là người này còn nổi giận với anh."
"A." Chaeyoung an ủi, "Vậy anh đừng để ý đến cô ấy nữa."
". . ."
Jung Kook cũng không biết cô nương này sức uống sao có thể kém như vậy, uống mấy ly là thành thế này đây. Thấy mình nói cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì, căn bản là một câu cô cũng không nghe lọt.
Chaeyoung uống non nửa chén, rồi không uống nữa.
Jung Kook: "Uống hết."
"Không được." Chaeyoung lắc đầu, "Còn dư lại anh uống đi, không phải tối nay anh uống rất nhiều rượu sao?"
". . ." Jung Kook liếc cô, "Uống thành bộ dạng như vậy rồi mà còn có thể nhớ sao?"
Chaeyoung không trả lời, nâng chén lên, đưa đến bên môi anh: "Anh uống đi."
"Trong nồi vẫn còn, lát nữa anh uống." Jung Kook nói, "Em uống hết phần còn lại này đi."
"Vậy anh," Chaeyoung sợ anh không uống, "phải uống trước mặt em."
"Còn muốn xem à?" Jung Kook cười, "Em không mệt sao?"
"A." Bị anh nhắc, Chaeyoung nghĩ đến một chuyện, "Jung Kook, em mệt quá."
"Ừ, uống xong rồi đi ngủ ngay."
Chaeyoung hít hít mũi, nhỏ giọng thầm thì: "Nhưng mà trên người em hôi quá."
Jung Kook nhẫn nhịn: "Vậy lát nữa đi tắm."
"Em không muốn cử động." Chaeyoung ngẩng đầu, ôn tồn thỉnh cầu anh: "Cho nên anh có thể giúp em tắm không?"
". . ."
Thấy anh lập tức nhìn cô chằm chằm, Chaeyoung lại ý thức được, hình như mình đã làm phiền anh quá nhiều. Cảm thấy như vậy đối với anh là không công bằng, cô sợ bị cự tuyệt, lại bổ sung thêm: "Chờ khi nào anh mệt không muốn cử động, thì em sẽ giúp anh tắm."
". . ." Mi tâm của Jung Kook khẽ nhúc nhích, anh hít một hơi thật sâu, "Không được."
Cả đêm nay cô đưa ra yêu cầu gì, Jung Kook đều cự tuyệt, Chaeyoung cảm thấy không vui.
"Sao anh lại hẹp hòi vậy?"
"Anh hẹp hòi?" Jung Kook buồn cười: "Được, anh chờ xem ngày mai em tỉnh lại rồi hối hận như thế nào."
"Vậy em không tắm." Chaeyoung tiếp tục uy hiếp anh, "Em muốn ngủ với anh đêm nay, để làm anh thối luôn."
". . ." Jung Kook đút phần canh giải rượu cuối cùng vào miệng cô, gằn từng chữ một, "Bây giờ anh về phòng ngủ đây, anh không ngủ với em. Đừng nghĩ đến chuyện làm anh thối giống em."
Chaeyoung cảm thấy anh nói mà không giữ lời : "Trước đây anh mới nói, là cho em ôm ngủ cả đêm cũng được mà."
"Park Sương Hàng, " Jung Kook bế tắc, hoàn toàn không có cách nào thương lượng với cô, cũng không thể nổi giận với cô được, "Em có thể thương xót cho anh một con đường sống không? Ông đây ôm em thì làm sao mà ngủ được?"
Chaeyoung: "Tại sao không được?"
Jung Kook nhìn cô chăm chú: "Em nói xem?"
Chaeyoung lắc đầu: "Em không biết."
Ánh mắt Jung Kook như sâu hơn, anh ôm cô áp sát vào cơ thể mình, lại hỏi một lần nữa.
"Em nói xem tại sao không được?"
". . ."
Chaeyoung không lên tiếng, như không hiểu ý anh. Qua thật lâu, cô rũ mắt xuống, rồi hình như nghĩ ra chuyện gì đó, vẻ mặt cô bỗng ngây ra: "A, như vậy không được."
Jung Kook buông cô ra.
"Anh uống say," Chaeyoung nghiêm túc nói, "em sợ anh tỉnh lại sẽ quỵt nợ."
". . ."
Jung Kook nhìn cô chăm chú, thật lâu sau mới quyết định bỏ cuộc. Anh không muốn phí sức nói chuyện với con sâu rượu này nữa, trực tiếp ôm lấy cô đi về hướng phòng ngủ chính.
Chaeyoung vẫn tiếp tục nói lan man.
Jung Kook an tĩnh nghe.
Miễn cưỡng lau mặt cho cô xong, Jung Kook nhìn cô đang vừa được phục vụ lại vừa mơ màng buồn ngủ, lại cảm thấy buồn cười.
"Thật là tin tưởng anh quá!"
Trạng thái của cô rõ ràng không có cách nào tắm rửa được.
Jung Kook cũng không thấy cô có mùi gì, chỉ cởi áo khoác cho cô, giữ lại bộ đồ bên trong. Anh không gọi Chaeyoung nữa, đặt cô lên giường rồi sau đó ra khỏi phòng ngủ chính.
Sáng hôm sau.
Chaeyoung chẳng biết tại sao bỗng nhiên tỉnh lại, ngái ngủ mở mắt ra, bỗng chốc đối diện với Jung Kook. Cô như ngừng thở, ở trong đầu hiện lên mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.
Ấn tượng cuối cùng của Chaeyoung là, Jung Kook ôm cô vào phòng tắm, lau mặt cho cô.
Chuyện tiếp theo như thế nào cô hoàn toàn không nhớ.
Cho nên.
Cô bây giờ! Tại sao! Lại ở! Trên giường Jung Kook! ! !
Chaeyoung cứng đờ, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua. Cô nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía Jung Kook.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Có khả năng là, cô lại mộng du.
Điện thoại của Jung Kook đang đặt ở bên cạnh.
Chaeyoung cầm lên, mở màn hình, nhìn thấy màn hình khóa là ảnh hai người chụp chung trên vòng đu quay. Cô chớp mắt, ngắm chăm chú một lúc lâu, sau đó mới nhìn đồng hồ.
Lúc này mới hơn bảy giờ.
Tối qua chưa tắm, Chaeyoung cảm thấy cả người hơi khó chịu.
Cô rón rén đứng lên, đang định trở về đi tắm rồi lại tiếp tục ngủ, thì người phía sau bỗng có động tĩnh. Cánh tay của Chaeyoung bị anh bắt lấy, kéo về phía anh, rồi sau đó bị ôm vào lòng.
Chaeyoung bị bất ngờ, cảm thấy chuyện này hơi quen quen.
Cô dè dặt quay đầu lại.
Chỉ thấy Jung Kook vẫn còn nhắm hai mắt, hít thở rất đều đặn, rõ ràng là vẫn đang ngủ say.
Chaeyoung chăm chú nhìn anh, vùng vẫy một lúc lâu. Sau đó, cô quyết định bỏ cuộc, trở mình, vùi mặt vào ngực anh, lại bị một cơn buồn ngủ khác kéo đến đánh úp, cô lại nhắm mắt lại.
Bỏ đi.
Tối nay đi tắm cũng không muộn.
Cô thích được anh ôm.
Dù sao chuyện này cũng là sớm hay muộn thôi.
Bây giờ dù gì cũng đã có danh phận rồi, cô không bị tính là quấy rối anh.
Rất nhanh, Chaeyoung lại rơi vào giấc ngủ.
Cô không chú ý đến.
Ở góc độ cô không nhìn thấy được.
Jung Kook chầm chậm mở mắt, nhìn chăm chú vào đỉnh đầu cô, khóe môi cong lên.
***
Lần này cô ngủ rất say, giấc ngủ sâu hơn nhiều so với trước kia. Đang lúc còn mơ màng, Chaeyoung cảm giác được Jung Kook hình như thức dậy chuẩn bị đi làm. Cô cố gắng mở mắt ra, mơ hồ dặn dò anh: "Anh đi làm trên đường cẩn thận."
"Ừ." Jung Kook vừa thay quần áo xong, tiện tay kéo cô dậy: "Dậy ăn cháo rồi ngủ tiếp."
". . ."
Chaeyoung vẫn còn buồn ngủ, bị anh kéo dậy, cơn giận lúc ngái ngủ lại nổ tung. Cô chằm chằm nhìn anh, rồi không thèm tranh chấp với anh nữa, cô lại chui vào trong chăn.
"Nhanh lên, " thấy cô không ngồi dậy, đoán chừng cô sẽ ngủ cả ngày rồi bỏ bữa không ăn gì, Jung Kook không mềm lòng, "Ăn cháo xong rồi ngủ tiếp."
Chaeyoung qua loa lấy lệ nói: "Lát nữa em ăn."
Jung Kook: "Không được."
". . ."
Chaeyoung trực tiếp giả chết.
"Có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Jung Kook cười,