Ánh mắt của Jung Kook rũ xuống, anh nhìn chăm chú vào những giọt nước rơi trên mu bàn tay mình, hầu kết chậm rãi chuyển động. Rất nhanh, anh lại ngước mắt lên, giọng nghẹn lại: "Em làm sao vậy?"
Cô vẫn không nhúc nhích, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Như chỉ có thể dùng cách thức này.
Im lặng, ở trong đêm tối không một bóng người, một mình cố tiêu hóa những nỗi đau khổ kia.
Jung Kook nâng tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Nước mắt cô lạnh như băng, nhưng lúc này lại như dung nham, đốt cháy toàn thân anh. Cổ họng anh như đông đặc lại, không thể nói nên lời.
Rất lâu sau, anh mới gọi một tiếng: "Park Sương Hàng."
Ánh mắt của Chaeyoung vẫn thả ở trên đầu gối.
"Em hỏi anh những năm này sống có tốt không?"
". . ."
"Vậy em thì sao?" Giọng nói của Jung Kook rất nhẹ, "Em sống có tốt không?"
Hai người thuê chung đã hơn một năm rồi.
Sau khi nhìn thấy Chaeyoung mộng du lần đầu tiên, Jung Kook đã tìm hiểu những tài liệu liên quan. Anh biết được có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, phần lớn là vì ngủ không đủ giấc hay vì áp lực trong cuộc sống, cũng có thể là vì người bệnh từng trải qua những tổn thương hay chấn động về tâm lý.
Nhìn vào lịch làm việc và nghỉ ngơi của Chaeyoung, cộng với áp lực công việc của cô, Jung Kook chỉ nghĩ đây chính là nguyên nhân tình trạng của cô.
Số lần Chaeyoung mộng du cũng không xem là thường xuyên, thêm vào đó Jung Kook nhận ra hình như cô rất để ý đến chuyện này. Nên về sau, khi cô mộng du, chỉ cần không có ảnh hưởng gì lớn, anh cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
Jung Kook đã nhìn thấy Chaeyoung mộng du khá nhiều lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên Jung Kook nhìn thấy cô khóc khi mộng du.
Jung Kook không biết hôm nay Chaeyoung có gặp chuyện gì khác ở công ty không. Nhưng căn cứ vào phản ứng của cô, cộng thêm chuyện anh vừa nhớ lại, thì nguyên nhân khiến cô khóc chỉ có thể là gã đàn ông kia.
Anh không biết.
Suốt những năm này, có phải cô vẫn luôn bị tên đàn ông gọi là cậu này quấn lấy.
Anh cũng không biết.
Có phải mỗi lần gặp chuyện không vui, cô sẽ một mình ngồi trong đêm tối, lặng lẽ khóc như bây giờ.
Kéo dài vài phút.
Nước mắt Chaeyoung mới hoàn toàn ngừng rơi. Cô máy móc ngước mắt lên, nhìn về phía Jung Kook, cứ như vậy dừng một lúc lâu mới đứng dậy. Jung Kook vẫn còn cầm tay cô, cũng đứng lên theo cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi sau đó, Jung Kook mơ hồ nhận ra được, cô hình như nắm lấy tay anh. Lông mi anh run run, đi theo phía sau cô, anh nghĩ có thể chỉ là ảo giác của mình, nên thử buông tay ra một chút.
Tay của hai người vẫn không rời ra.
Chaeyoung vẫn nắm lấy tay anh.
Jung Kook khẽ nhướng mày.
Vốn tưởng rằng Chaeyoung sẽ vẫn như những lần trước, mộng du xong sẽ chạy đến phòng anh ngủ. Vậy mà lần này, khi đi ngang qua phòng ngủ phụ, bước chân của cô vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Jung Kook cũng không quá để ý.
Dù sao thì việc cô làm mỗi khi bị mộng du đều không hoàn toàn giống nhau, sẽ có sai lệch ít nhiều.
Jung Kook tiếp tục bị cô dắt đi về phía trước.
Thẳng đến trước cửa phòng ngủ chính, Chaeyoung nâng tay kia lên, mở cửa. Cô đi vào bên trong, dắt cả anh đi theo.
Sau khi hai người cùng vào.
Chaeyoung còn theo thói quen quay người lại, chậm rãi đóng cửa lại. Động tác của cô rất tự nhiên, không khác nhiều so với bình thường, chỉ là hơi cứng nhắc chậm chạp một chút.
Thẳng đến bên giường của Chaeyoung.
Jung Kook đang suy nghĩ sẽ đợi cô nằm xuống ngủ rồi anh sẽ trở về phòng. Anh nhìn thấy cô bắt đầu nhấc chân bò lên giường. Cô vẫn không buông tay anh, như muốn đưa anh cùng lên giường.
Lúc này, Jung Kook mới ý thức được có gì đó không thích hợp.
"Em muốn ngủ cùng anh sao?"
Chaeyoung ngước mắt lên, an tĩnh nhìn anh. Dáng vẻ của cô rõ ràng không có tí ý thức nào. Nhưng lại khiến cho Jung Kook có cảm giác, là trong mơ cô tìm được một bảo vật, muốn cất giấu, đem về chỗ của mình để chiếm làm của riêng.
Sức của cô không mạnh, thật ra Jung Kook chỉ cần xoay nhẹ tay một cái là có thể tránh ra được.
Nhưng anh có dự cảm.
Nếu mình tránh đi, cô sẽ lại rơi nước mắt giống vừa rồi.
Mặc dù hai người trước đây đã từng ngủ cùng giường vài lần.
Nhưng Jung Kook cảm thấy ngủ ở phòng của anh và xâm chiếm vào không gian riêng tư của cô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Anh vẫn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng đề nghị: "Vậy đến phòng anh nhé, được không?"
Chaeyoung không có phản ứng gì.
Lại giằng co một chút.
Thấy cô tựa như không có ý nhượng bộ.
Jung Kook lại thỏa hiệp một lần nữa, thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì. Anh rũ mắt, nhìn một vòng trên giường cô, rồi sau đó nằm xuống ở bên cạnh. Anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, không hề buồn ngủ một chút nào, anh vươn tay đắp kín chăn cho Chaeyoung.
Cô vẫn nắm tay anh, như đã yên tâm hoàn toàn, mắt cũng dần dần khép lại.
Jung Kook nằm ở bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh nghiêng sang, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Chaeyoung vừa thức dậy, phản ứng đầu tiên là cảm nhận được mình đang được ôm chặt. Lông mi cô run run, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vì chuyện này xảy ra không ít lần, nên cô cũng không quá lo lắng.
Mãi đến khi hoàn toàn tỉnh táo, Chaeyoung ngước mắt nhìn bốn phía. Cơn buồn ngủ còn sót lại cũng lập tức biến mất, cô nhận ra có chỗ không đúng.
—— đây là phòng của cô.
Chaeyoung bối rối, ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Jung Kook.
Chỉ thấy anh cũng đã tỉnh giấc, mí mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt như vẫn còn buồn ngủ. Nhìn thấy ánh mắt của cô, Jung Kook như không thèm để ý chút nào. Anh lại nhắm mắt lại, càn rỡ ôm eo cô, kéo cô vào ngực mình.
Như muốn ngủ thêm một lát nữa.
". . ."
Dáng vẻ rất ung dung và thản nhiên của anh làm Chaeyoung không biết trong hai người thì rốt cuộc là ai có vấn đề.
Cô không nhịn được nói: "Đây là phòng em."
Vì mới thức giấc, giọng nói của Jung Kook hơi trầm thấp: "Thì sao?"
Chaeyoung: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Cái gì mà tại sao anh lại ở đây?"
". . ."
"Thái độ của em làm anh đau lòng đấy." Jung Kook đặt trán vào gáy cô, ngữ điệu nhàn nhạt: "Em thử nhìn lại xem, em đã phóng hỏa mấy lần rồi, còn anh chỉ mới lần đầu tiên đốt đèn thôi —— "
"Không phải." Chaeyoung cắt ngang lời anh, rất tốt tính giải thích: "Em chỉ muốn hỏi tại sao anh ở đây thôi."
"Ồ." Jung Kook cười, "Em nói xem tại sao?"
". . ." Chaeyoung quay đầu lại.
Jung Kook cũng nâng mắt lên.
Hai người nhìn nhau, vài giây sau, Chaeyoung nảy ra một suy đoán: "Anh cũng mộng du sao?"
Jung Kook nhướng mày: "Dĩ nhiên không phải."
"À." Chaeyoung lại đoán, "Vậy thì là, nửa đêm anh gặp ác mộng, hoặc là xem phim kinh dị rồi sợ, không dám ngủ một mình. Cho nên nửa đêm chạy đến phòng em?"
"Cũng không phải."
"Hay là, anh chỉ đơn giản muốn ngủ chung với em thôi?"
Lúc này Jung Kook lại chủ động giải thích: "Nửa đêm em bị mộng du."
Chaeyoung gật đầu: "Ừ, sau đó thì sao?"
Anh nhìn cô chăm chú, rồi đưa tay vuốt nhẹ lên gò má cô. Sau đó, Jung Kook hơi cong khóe môi, ung dung nói: "Rồi ôm anh khiêng đến phòng em."
". . ."
Chaeyoung cố tưởng tượng ra khung cảnh kia một chút.
Trong đêm khuya cô mộng du, rồi bỗng nhiên sức lực được phóng đại mấy chục lần, chạy đến phòng Jung Kook, dễ dàng bồng một người đàn ông nặng hơn bảy mươi ký lên, khiêng về phòng mình?
Cmn! Lời như vậy mà anh cũng nói ra được! ! !
Chaeyoung đè nén cảm xúc, cố giữ giọng bình tĩnh: "Em khiêng anh . . . sao?"
Jung Kook không trả lời, như ngầm thừa nhận.
"Em mà có thể. . ." Chaeyoung thấy Jung Kook hoàn toàn xem cô là kẻ ngốc để lừa gạt, nhưng lại không tiện trực tiếp nói ra, nên chỉ có thể từng bước từng bước suy luận với anh: "Em mà có thể khiêng được anh sao?"
Jung Kook nhìn biểu cảm của cô, rồi bỗng nhiên cúi xuống, bật cười thành tiếng. Anh vẫn không có ý định sửa lại lời vừa nói, cực kỳ mặt dày mà thở dài một tiếng: "Anh cũng không